Trên cái đĩa trước mặt Vân Nhị có con cá cực lớn, xung quanh bày ê hề đồ ăn, không chỉ hắn, đồ ăn của đám Nghiêm lão đại cũng vô cùng thịnh soạn, ăn uống nhồm nhoàm, rượu tu ừng ực.
Chẳng phải là ngày gì đặc biết hết, chỉ là cái hòn đảo bị băng tuyết phong tỏa thiếu thốn phương tiện giải trí, suốt ngày ở trong nhà thì chỉ có ăn là hưởng thụ lớn nhất.
Lương thực Vân gia tất nhiên không đủ cho bọn họ ăn uống phủ phê như vậy, nhưng nếu lấy của hải tặc và thương đội khác thì không thành vấn đề nữa rồi.
Người trên đảo không ngừng giảm thiểu, tốc độ cực nhanh, đều nhờ công đám quỷ ảnh của Nê Cổ Trại, đám người đó chém giết thành nghiện rồi, không phân biệt ai với ai nữa, trước kia chỉ giết người Tống, giờ giết hết, cứ thấy người là giết.
Trước cổng thương đội Vân gia là đống thi thể cứng như đá, họ là những người không chạy vào kịp nên bị giết chết.
Cánh cổng cứ thế mở rộng, ai chạy vào được, không cần biết là thương cổ hay cường đạo là Vân Nhị chứa chấp hết, còn không vào được thì c hịu, Vân gia không cứu.
Đám quỷ ảnh tựa hồ tự biết giới hạn, chỉ cần Vân gia không ngăn cản, bọn họ không chủ động tìm tới nơi.
Một tháng qua có ba lần có người quỷ ảnh sập bẫy, cứ mỗi buổi sáng hỏa kế Vân gia kiếm tra các loại hố bẫy, cứu đám người sắp chết lạnh đó, cho ăn một bữa no, đại hỏa kế tới tâm tình vài câu rồi đuổi đi, thế là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tri-tue-dai-tong/1574503/quyen-12-chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.