- Ngài cứu huynh đệ ta, bọn ta nợ ngài một ân tình, Nhị gia cần gì cứ nói, chỉ cần làm được, nhất định không từ nan.
Rõ ràng Tả Đại Bằng là người rất có phong độ, ít nhất ở chuyện uống trà biểu hiện kiến thức cao hơn người một bậc.
Tuy không dung tục khen ngợi ra, nhưng tư thế uống trà ưu mỹ chuẩn xác, từ cách hắn thưởng thức trà chăm chú, trong khi trà của Vân gia không phải là long đoàn thượng phẩm, từ cách hắn ngửi trà, gương mặt thỏa mãn đều thể hiện sinh động.
Vân Nhị nhìn Tả Đại Bằng một lúc, trêu: - Ở trước mặt ngươi có thể thong thả uống trà, nếu trước mặt đại ca ta, ngươi sẽ thế nào.
Tả Đại Bằng bình thản đáp: - Nếu là trước kia, đại soái là tảng đá đè trên lưng ta, không cong xuống không được, nhưng giờ ta là cô hồn dã quỷ, thứ khác đã không còn ảnh hưởng tới ta nữa.
Vân Nhị gật gù: - Đừng phét lác, ngươi chưa đạt được cảnh giới vượt qua tam giới ngũ hành đâu, nếu không chẳng tới đây nhờ vả. Cũng đừng quá tự mãn, mấy chục hồn ma bóng quế các ngươi chẳng là cái gì đâu, ta hạ lệnh một tiếng là các ngươi chết sạch. Giáp sĩ Vân gia vang danh thiên hạ, chẳng cần gì tới các ngươi, nhưng mà thôi, làm việc tốt thì làm tới cùng, ta chuẩn bị cho các ngươi một đường sống, bất kể thế nào cũng tốt hơn lưu lạc chân trời góc bể.
Tả Đại Bằng liếc nhìn Nghiêm lão đại đang ngồi bên cửa sổ uống rượu, ý tứ nếu không có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tri-tue-dai-tong/1574504/quyen-12-chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.