Vân Tranh đá đít Thôi Đạt ra khỏi cổng trại, khuất tầm nhìn rồi dừng lại thở dài, đi bên bờ con sông nhỏ, đầu xuân nước sông trong vắt, như nước ngọc chạy về xuôi, cây dâu mới trổ lá non còn bên kia sông rừng thông đã xanh ngắt.
Nhìn rặng núi mờ ảo xa Vân Tranh thở dài quyến luyến: - Vân gia sẽ rút hoàn toàn khỏi Thục, nhưng gia gia không muốn đi, ngươi là thân tín của hoàng đế tương lai, ở lại giúp ta chiếu cố.
Thôi Đạt cười gượng gạo, hỏi: - Không cần mỉa mai ta, ngươi định đi thế nào?
- Ta không làm việc gì thẹn với bách tính đất Thục, không làm gì thẹn với Đại Tống, tất nhiên quang minh chính đại, thống khoái mà đi.
Thôi Đạt lắc đầu: - Đi như thế ngươi sẽ thiệt thòi, tài vật giao cho ta xử lý, thế nào cũng có lãi.
Vân Tranh vỗ vai Thôi Đạt: - Đây không phải lời một thân tín hoàng đế nên nói, nếu đã quyết định rồi thì đừng quay đầu, cũng đừng sáng Tần chiều Sở, đó là đại kỵ trên triều, năm xưa là ta kéo ngươi vào con đường này, nếu không ngươi an nhà làm phú ông chẳng phải lo nghĩ gì, thế nên ngươi cũng không cần áy náy với ta. Chúng ta đều làm việc mình không muốn làm nhưng vẫn phải làm, ai biết thì nói ngươi đang trả lại ân tình cho ta, ai không biết lại bảo ta và ngươi vẫn còn liên hệ, không tốt cho ngươi đâu.
- Hai ta đều chẳng thiếu gì tiền bạc, thêm bớt một chút một chút đâu hề gì.
Thôi Đạt gật đầu, tiếp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tri-tue-dai-tong/1574502/quyen-12-chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.