Chương trước
Chương sau
Vân Tranh đá đít Thôi Đạt ra khỏi cổng trại, khuất tầm nhìn rồi dừng lại thở dài, đi bên bờ con sông nhỏ, đầu xuân nước sông trong vắt, như nước ngọc chạy về xuôi, cây dâu mới trổ lá non còn bên kia sông rừng thông đã xanh ngắt.
Nhìn rặng núi mờ ảo xa Vân Tranh thở dài quyến luyến: - Vân gia sẽ rút hoàn toàn khỏi Thục, nhưng gia gia không muốn đi, ngươi là thân tín của hoàng đế tương lai, ở lại giúp ta chiếu cố.
Thôi Đạt cười gượng gạo, hỏi: - Không cần mỉa mai ta, ngươi định đi thế nào?
- Ta không làm việc gì thẹn với bách tính đất Thục, không làm gì thẹn với Đại Tống, tất nhiên quang minh chính đại, thống khoái mà đi.
Thôi Đạt lắc đầu: - Đi như thế ngươi sẽ thiệt thòi, tài vật giao cho ta xử lý, thế nào cũng có lãi.
Vân Tranh vỗ vai Thôi Đạt: - Đây không phải lời một thân tín hoàng đế nên nói, nếu đã quyết định rồi thì đừng quay đầu, cũng đừng sáng Tần chiều Sở, đó là đại kỵ trên triều, năm xưa là ta kéo ngươi vào con đường này, nếu không ngươi an nhà làm phú ông chẳng phải lo nghĩ gì, thế nên ngươi cũng không cần áy náy với ta. Chúng ta đều làm việc mình không muốn làm nhưng vẫn phải làm, ai biết thì nói ngươi đang trả lại ân tình cho ta, ai không biết lại bảo ta và ngươi vẫn còn liên hệ, không tốt cho ngươi đâu.
- Hai ta đều chẳng thiếu gì tiền bạc, thêm bớt một chút một chút đâu hề gì.
Thôi Đạt gật đầu, tiếp tục đi theo Vân Tranh, cách đó không lâu khi Vân Tranh mới về Thục, hai người cũng đi dọc bờ sông nói chuyện, chủ đề là xử trí kẻ muốn rời thương hành đất Thục, thật mỉa mai, rất lâu sau mới nghĩ ra được chủ đề hỏi tiếp: - Lương Tiếp về là ngươi sẽ đi?
- Ừ, Ngũ Câu hòa thượng không thể trì hoãn được lâu, Lương Tiếp giết hòa thượng, đám người kia không làm gì được ta, khả năng sẽ đổ hết lên đầu hắn, ta không có ở bên cạnh, hắn sẽ chết.
Thôi Đạt biết năm xưa mãnh tướng của Địch Thanh vì nói lỡ lời bị Hàn Kỳ giết mất, bất chấp ông ta cầu xin, giết một quân sĩ với sĩ đại phu mà nói, họ chẳng thèm nhíu mày một cái, chắp tay một cái cáo từ: - Khi hầu gia đi, thứ Thôi Đạt không thể tiễn chân.
Thế là tin tức Vân Tranh bệnh nặng nằm liệt giường cứ thế mà truyền đi, Vân Tranh chẳng đính chính, dẫn cả nhà cùng lão tộc trưởng tới hẻm Lồng Hấp, quân đội Đại Tống triệt để phong tỏa đường tới thảo nguyên Điền Tây, phong tỏa luôn hẻm Lồng Hấp. Thế là thương nhân qua lại thảo nguyên và Đậu Sa trại nhốn nháo, tụ tập ngoài cửa vào hẻm Lồng Hấp dò hỏi, nhưng đáp lại họ là gương mặt lạnh tanh của đám võ sĩ giáp đen.
Vân Tranh không hề có động tĩnh gì, nhưng toàn bộ thương đội Vân gia ở Thục đúng kế hoạch thực hiện rút lui, không chỉ ở Thục, còn người Vân gia ở Ưng Sào, bộ thuộc Giáp Tử doanh ở Đập Đô Giang cũng rút về phía Đông. Tức thì toàn bộ đất Thục chấn động, bách tính không rõ chuyện gì nghe ngóng khắp nơi, trong thương hành cũng có người bất mãn âm thầm tiết lộ, bọn họ tất nhiên không thể chỉ trích hoàng đế, nên đám vong ân bội nghĩa thương hành đất Thục, sĩ tử chịu ân Vân gia đeo khăn trắng đứng giữa đường viết hịch chửi bới. Không ít người tới Vân phủ Thành Đô bái tạ, cầu xin hầu gia đừng đi.
Nhưng đại thế không thể nghịch chuyển.
Vân gia cũng không có ai xuất hiện.
- Ngày mười một tháng một, Đậu Sa trại đột nhiên tiếng khóc vang trời, có tin đồn Vân hầu bệnh nặng không thuốc chữa, Đại đông gia Thôi Đạt đang họp bàn ở Đậu Sa quan cuống cuồng cưỡi ngựa tới nơi, rất lâu mới ra, nhưng ai hỏi gì cũng không đáp, sau đó lên Bạch Vân Sơn tĩnh tu. Cùng ngày linh bằng triệt bỏ, nhưng người Đậu Sa trại đều hoảng loạn, hỏi không ra nguyên cớ, ai nấy u buồn.
- Ngày hai mươi tháng một, toàn bộ sản nghiệp Vân gia ở Đậu Sa quan ngoại trừ đất tổ trong trại thì bị thương cổ đất Thục phân chia hết, giá rẻ mạt, Vân gia tổn thất nặng nề vẫn bán. Hai ngày sau Vân gia tiếp tục bỏ xưởng rượu Lô Châu, lâm trường Hải Vân Sơn.
- Ngày hai mưới sáu tháng một, Vân đại phu nhân không biết vì lý do gì nổi giận, sai người trả lại đào viên cho Lục gia, thề dù xuống suối vàng cũng không gặp lại.
- Cùng ngày hầu phủ Vân gia ở Hoán Hoa Khuê tuyên bố đem bán, mọi người đều biết đó là vùng phong thủy bảo địa, đua nhau ra giá. Tiếp đó Vân gia bán xưởng dệt, năm trăm mẫu ruộng dâu.
- Ngày hai tám tháng một, toàn bộ Vân gia tiến vào hẻm Lồng Hấp, đại quân phong tỏa lối đi, không còn bất kỳ tin tức gì của Vân gia nữa...
Trâu Đồng Minh đặt tấu báo xuống, trán lấm trấm mồ hôi lạnh, hắn không dám thở mạnh, vì sắc mặt hoàng đế vô cùng khó coi, vô vô cùng khó coi.
- Vân Tranh ở đâu? Trừ trên sách tìm được lời hoàng đế muốn nói, sau đó hỏi Trần Lâm ngồi trên đôn gấm:
Trần Lâm khom người: - Lão nô không biết, quân đội ở đó cực kỳ trung thành, bất kỳ lệnh của ai cũng không cho đi qua, tri phủ Trương Phương Bình tới tận nơi cũng quay về, dù hoàng thành ti cũng không biết.
- Y ở đâu! Giọng Trâu Đồng Minh lớn hơn:
Khuôn mặt nhăn nheo của Trần Lâm thoáng chút bi thương: - Bất kỳ nơi nào ở phía tây hẻm Lồng Hấp!
- Y bỏ Đại Tống mà đi rồi sao? Giọng Trâu Đồng Minh hơi run:
Trần Lâm lắc đầu: - Hiện giờ không có khuynh hướng đó, Vân gia trọng tâm nghiêng về phía biển, lão nô đã lệnh người theo dõi sát đám chưởng quầy Vân gia, bọn chúng không thể bỏ đi mà không ai biết. Hơn nữa phò mã đô úy cũng đang ở đảo Hắc Sơn. Theo ý lão nô, không bằng phái Tiếu Lâm tới Đậu Sa quan một chuyến, thăm dò ý đồ Vân hầu rồi quyết.
- Hàn Lâm chết rồi sao?
- Lão nô không biết.
- Phải người giết Tần Nghi, sở bộ không cho ai được thoát. Trâu Đồng Minh muốn khuyên hoàng đế nghỉ ngơi nhưng không dám:
Trần Lâm mặt càng thêm đau khổ: - Bệ hạ, sở bộ ngự long nỗ không hề phản bộ, sao lại giết? Truy bọn họ truy sát Hàn Lâm, nhưng đám người Tần Nghi nhận lệnh bên trên, hành vi không có gì ngoài khuôn khổ, tru sát như vậy e không ổn.
- Giết! Trâu Đồng Minh run bần bật nói ra câu này, không dám nhìn sắc mặt Trần Lâm.
Trong cung có năm tầng cấm vế, đầu tiên là hoàng thành ti, thứ hai là điện tiền ti, thứ ba là ngự long nỗ trực vệ sĩ, thứ tư là ngự long cốt đóa vệ sĩ, thứ năm gần hoàng đế nhất là ngự long trực vệ sĩ.
Đó là cấm vệ quân do đích thân thiên tử nắm giữ, không có lệnh hoàng đế không ra tay, những người này có thể nói là một tay Trần Lâm đào tạo, nghe hoàng đế muốn giết hết ngự long nỗ, ông ta sao không đau thấu tim.
- Trẫm không có thời gian phân biệt trung gian, giết hết, trẫm còn chưa chết, bọn chúng đã nghe lệnh hoàng hậu rồi sao?
Trâu Đồng Minh nói ra những lời này khí lực toàn thân như bị rút sạch, đây là lần thứ hai hoàng đế biểu lộ bất mãn với hoàng hậu từ khi liệt giường.
Trần Lâm nỗ lực bình ổn tâm tình, đi tới bên hoàng đế nói: - Bệ hạ nói lão nô tất nhiên sẽ làm, ngàn vạn lần đừng nổi giận hại người, Tần Nghi tự chuốc lấy cái chết thì không thể trách ai, nhưng kẻ ác hãy để lão nô làm, như vậy hoàng hậu hỏi tới, bệ hạ còn có đường dàn xếp. Thái tử còn nhỏ, chúng ta phải để lại đủ thời gian cho thái tử.
Triệu Trinh rất muốn nắm lấy tay Trần Lâm nhưng nỗ lực thế nào cũng vô ích.
Trần Lâm hiểu ý nắm lấy tay hoàng đế: - Bệ hạ, đừng lo, Vân hầu không đi đâu, y còn muốn thu phục Yến Vân Thập Lục Châu, còn muốn đường hoàng phong vương rồi mới đi, y rất kiêu ngạo, không chịu đi trong thầm lặng, nếu không làm một chuyện kinh thiên động địa, rồi ngẩng cao đầu bước đi, nhất định y sẽ không cam tâm, y không cho bất kỳ ai hả hê đắc ý sau lưng, lão nô quá hiểu y rồi.
Khóe mắt Triệu Trinh có nước mắt trào ra.
Trần Lâm cũng khóc, nắm tay Triệu Trinh thêm chặt: - Lão nô biết bệ hạ rất khó chịu, xin bệ hạ nhẫn nại, thái tử sắp trưởng thành rồi, hôm qua thái tử đá cầu ở trong hoa viên, giống năm xưa lão nô đá cầu với bệ hạ vậy, đợi thái tử đá được cầu qua vòng tròn, bệ hạ có thể thả lòng rồi...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.