Chương trước
Chương sau
Vân Nhị khịt mũi: - Tô bá bá cáo bệnh, từ chức chuẩn bị đưa Triệu Nghênh Xuân về Thục, hôn lễ của ngươi sắp cử hành thôi, nếu không phải ở lại giúp tổ chức đại điển bệ hạ hồi kinh thì đã đi cùng ta.
Tô Thức mặt vàng như nghệ...
Vân Nhị nghe thấy tiếng chuông reo trên nóc xe, nhặt bút than của Tô Thức lên, vạch lên miếng gỗ, đây là chiếc xe tính dặm do Tô Thức sáng chế, hắn đang đo đạc lại khoảng cách, vì cách tính cũ bằng ngựa không chính xác: - Thử nghiệm chưa, có chuẩn không?
Tô Thức rầu rĩ gật đầu, ngã vật xuống xe, khóc than cho số phận bản thân.
Vân Nhị nhảy xuống xe, nhìn thấy Triệu Uyển cưỡi con ngựa màu mận chín, run run ôm cổ ngựa, Cát Thu Yên ở bên cạnh không ngừng cổ vũ.
Cảnh giác nhìn quanh không thấy xe ngựa của đại tẩu, Vân Nhị chạy tót tới bên cạnh lão bà, cầm cương ngựa: - Nàng bây giờ học cưỡi ngựa sẽ bị yên ngựa làm rách da, giờ chưa thấy đâu, nhưng tối nghỉ sẽ biết thế nào là chịu tội.
Cát Thu Yên nháy mắt một cái rồi quay đầu ngựa đi chỗ khác, nhường không gian cho đôi tiểu phu thê đáng thương.
Triệu Uyển cũng đảo mắt một vòng, cười duyên: - Không sao, thiếp chịu được, tiểu tẩu có thuốc bôi. Rồi hớn hở khoe: - Tiểu tẩu còn khen thiếp cưỡi ngựa giỏi hơn Tô Thức, Tô Thức cưỡi ngựa không khác vì đặt cục thịt lên yên ngựa.
- Bố láo bố toét! Tô Thức thò đầu từ trong xe ngựa ra, mặt đỏ dừ rống lên, vì chuyện cưỡi ngựa ở Nhạn Môn Quan hắn bị Vân Đại làm chết đi sống lại, ai chê bai hắn cái gì cũng được, tuyệt đối không được chê bai kỵ thuật mà hắn phải trả giá cực đắt để luyện tập.
Huýt sáo một cái, con ngựa nâu khoang trắng khịt mũi chạy tới, Tô Thức người béo tròn béo trục vịn yên ngựa nhảy lên nhẹ tựa chim én, khẽ kéo cương, chiến mã hí dài lao vút đi như tên bắn.
Triệu Uyển giật mình, vì chiến mã của nàng cũng đạp móng, chồm mình, như muốn đuổi theo, Vân Nhị phải vỗ về nó rất lâu mới chịu yên tĩnh lại: - Nhà ta toàn ngựa chiến, rất hiếu thắng, nàng dùng để tập luyện không thích hợp, chịu khó đợi về Đậu Sa Quan có ngựa thuần hơn, ta dạy nàng, ta từ nhỏ lớn lên trên lưng ngựa, chút bản lĩnh của Tô Thức không đáng nói.
Tần Quốc mắt long lanh ngưỡng mộ nhìn trượng phu: - Chàng có thể ném được lao trên ngựa không?
- Tất nhiên rồi? Tô Thức ưỡn ngực đáp:
- Thế có bắn được cung không?
- Cái này thì không, bắn cung phải dùng hai tay, ta dùng nỏ thôi, thao tác một tay thuận tiện hơn, chính xác cũng cao hơn... Vân Nhị vừa nói vừa kín đáo tìm bàn tay nhỏ nhắn của Triệu Uyển nắm lấy, đôi tiểu phu thê nhìn nhau chìm đắm hạnh phúc giản đơn ngọt ngào.
Đội xe cứ thế thong thả lên đường, chuyến đi không khác gì du lịch, chỉ cần gặp cảnh đẹp là dừng lại, vui chơi thỏa thích rồi tiếp tục, nhưng khi đi qua châu phủ Vân Tranh từ chối quan viên địa phương chiêu đãi, dù cắm trại cũng chọn ở ngoài thành, nay mình hiềm nghi trùng trùng, không nên họa hại quan viên đất Thục thì hơn.
Cũng may là giờ thoải mái sử dụng thương nhân đất Thục rồi, có Thôi Đạt bố trí, đội xe đi tới đâu, đều có lương thảo vô cùng phong phú, chẳng cần vào thành.
Dọc đường đi tất nhiên không thể có chuyện gì phát sinh, cường đạo đất Thục năm xưa bị quét sạch rồi, dù có nhóm nào sót lại, nghe tin Vân ma vương trở về, chạy còn không kịp, nói gì tới gây phiền toái.
Khi đi qua Kiếm Môn quan, đội xe của Vân gia có hơn trăm người nữa, Triệu Phu và Triệu Duyên Niên âm thầm bám theo, không nhắc tới chuyện hoàng đế, chỉ thỉnh giáo làm sao an bài đám con cháu hoàng gia.
Vân Tranh nói gọn: - Nếu như bệ hạ đã muốn ta nhanh chóng huấn luyện ra thân quân hoàng gia, vậy thì huấn luyện tăng gấp đôi, trước hết là cưỡi ngựa, mỗi ngày không được ở trên yên ngựa dưới năm canh giờ.
Mệnh lệnh này hạ xuống, đám con cháu hoàng tộc tức thì gặp họa, cứ sáng ra tất cả đều bị buộc trên lưng ngựa, ăn uống ỉa đái đều trên ngựa hết, buổi tối mới được tháo ra, chỉ vài ngày đã kêu thảm liên hồi.
Đám người này toàn thân phận tôn quý, tất nhiên không dễ chấp nhận, có kẻ lớn gan buổi tối cắm trại tìm Vân Tranh chất vấn, tức thì bị Hàm Ngưu đánh cho không bò dậy nổi, hôm sau mình mang thương tích vẫn bị trói trên lưng ngựa, còn có Bành Cửu đi bên cầm roi giám thị, dám ngủ trên lưng ngựa là ăn đòn.
- Bọn ta tới đây là để học binh pháp, không phải là làm tiểu tốt, Vân Tranh hắn định làm gì, bị bệ hạ bãi chức, nên trút hận lên chúng ta sao? Một thanh niên tuấn tú có vết roi đỏ hằn trên mặt căm phẫn nói:
Trong lều không ít kẻ hưởng ửng, bọn chúng là tên có vai vế nhất trong đám con cháu hoàng tộc, cắm trại chui vào lều, bàn cách ứng phó với Vân Tranh.
Triệu Phu và Triệu Duyên Niên nhìn nhau cười, vạch áo ra, chỉ vết thương chằng chịt trên người: - Đám người này nói tới là để học binh pháp, chết cười, này, tiểu tử, ta dạy cho các ngươi bài học đầu tiên về binh pháp nhé, đó là chém chết địch chứ đừng để địch chém chết ngươi, nếu ngươi để địch chém chết thì ngươi là thứ vô dụng. Muốn làm tướng quân thì làm sĩ tốt trước đi.
Đám thanh niên hoàng tộc bi phẫn: - Đây là xỉ nhục hoàng tộc chúng ta.
Triệu Duyên Niên mặt lạnh tanh: - Vậy ngươi lấy cái gì để bảo vệ hoàng tộc không bị xỉ nhục, nói cho các ngươi biết, hiện giờ bất kể một tên quân tốt nào trong Kinh Tây quân cũng chém chết được các ngươi.
- Bệ hạ nguy ngập, hoàng gia sắp giao quyền lực cho đứa bé chưa tròn năm tuổi, bao nhiêu người có thể kìm chế trước dụ hoặc đó? Nếu chúng ta không nỗ lực tiến thủ, gây dựng một đội quân tinh nhuệ thuộc về hoàng tộc, làm sao bảo vệ giang sơn, nói cho cùng chúng ta không thể dựa vào người ngoài bảo vệ vinh diệu hộ, tự cường mới là vương đạo.
Từ sau ngày hôm đó đám người hoàng gia không dám kêu ca nữa, cắn răng chịu đựng màn hành hạ của Vân Tranh.
Cứ đi đi dừng dừng như thế, cho nên khi đội xe tới được bình nguyên Thành Đô thì đã là tháng mười một, năm nay sương tới muộn, cho nên trời tuy đã trở lạnh nhưng màu sắc chủ đạo trên bình nguyên vẫn xanh mướt như một tấm thảm, khắp nơi hương cỏ thơm ngát, sông hồ uốn lượt, cảnh đẹp thân thiết này khiến Lục Khinh Doanh cũng không ngồi yên trong xe được nữa.
Đoàn xe ngựa càng hạ tốc độ, chậm rãi đi trên thảo nguyên bằng phẳng như một khối thảm xanh thẫm đi tới tận đường chân trời ấy.
Tuy đất tốt ngàn dặm, nhưng vẫn còn nhiều nơi chưa được khai phá, chỉ có số ít người dân tộc thiểu số cư ngụ, bọn họ mỗi tộc đều có phương thức sinh hoạt riêng, tương đối khép kín, đường ta ta đi, việc ta ta làm, không hề chịu quản thúc của triều đình, đó là phong cách sống nhàn nhã không tranh với đời của người Thục, hoàn toàn đối lập với không khí căng thẳng ở Trung Nguyên.
Đội xe tới ngoài thành Thành Đô, chuyện đầu tiên Vân Tranh làm là bái tế cố nhân Trương Ngọc Thành, mộ ông ta giờ đã xanh cỏ.
Chỉ có một nhi tử ở lại trông mộ, những người còn lại đều rời Thành Đô về quê nhà Tương Phàn, Trương Ngọc Thành tuy hơi cổ hủ, nhưng là người không tệ, chỉ tiếc phúc phận quá mỏng.
Nhìn ngôi mộ đơn sơ, Vân Tranh không khỏi có chút đau lòng, sau khi bái tế xong, thưởng cho nhi tử ông ta một nghìn quan tiền, muốn hắn xây ngôi một khang trang hơn, nếu Trương Ngọc Thành thì ông ta dứt khoát không nhận, ông ta có sự tự tôn và kiêu hãnh của mình, nhi tử của ông ta thì nhận, cảm kích bái lạy.
Vân Tranh đang buồn thương cho cố nhân thì một cố nhân khác tới, đó là Thôi Đạt, giờ hắn đã thành đại thương nhân có uy nghiêm ở Thục rồi, hắn tới là để kết toán tiền công với gia tướng của Vân gia.
Đúng vậy, là tiền công, về nhà thì phải mang tiền tài về.
Có một nguyên tắc, đó là có thể cho nhiều thì đừng bớt, có thể làm nhanh thì đừng chậm, để quá lâu, cái khoái cảm khi lĩnh tiền sẽ giảm mất quá nửa, nghiêm trọng hơn là khi người ta cầm đủ tiền rồi vẫn thù oán ngươi.
Vân Tranh cho rằng, quan hệ tốt đến mấy, khi cần chi tiền thì ngàn vạn lần đừng hẹp hòi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.