Vân Nhị khịt mũi: - Tô bá bá cáo bệnh, từ chức chuẩn bị đưa Triệu Nghênh Xuân về Thục, hôn lễ của ngươi sắp cử hành thôi, nếu không phải ở lại giúp tổ chức đại điển bệ hạ hồi kinh thì đã đi cùng ta.
Tô Thức mặt vàng như nghệ...
Vân Nhị nghe thấy tiếng chuông reo trên nóc xe, nhặt bút than của Tô Thức lên, vạch lên miếng gỗ, đây là chiếc xe tính dặm do Tô Thức sáng chế, hắn đang đo đạc lại khoảng cách, vì cách tính cũ bằng ngựa không chính xác: - Thử nghiệm chưa, có chuẩn không?
Tô Thức rầu rĩ gật đầu, ngã vật xuống xe, khóc than cho số phận bản thân.
Vân Nhị nhảy xuống xe, nhìn thấy Triệu Uyển cưỡi con ngựa màu mận chín, run run ôm cổ ngựa, Cát Thu Yên ở bên cạnh không ngừng cổ vũ.
Cảnh giác nhìn quanh không thấy xe ngựa của đại tẩu, Vân Nhị chạy tót tới bên cạnh lão bà, cầm cương ngựa: - Nàng bây giờ học cưỡi ngựa sẽ bị yên ngựa làm rách da, giờ chưa thấy đâu, nhưng tối nghỉ sẽ biết thế nào là chịu tội.
Cát Thu Yên nháy mắt một cái rồi quay đầu ngựa đi chỗ khác, nhường không gian cho đôi tiểu phu thê đáng thương.
Triệu Uyển cũng đảo mắt một vòng, cười duyên: - Không sao, thiếp chịu được, tiểu tẩu có thuốc bôi. Rồi hớn hở khoe: - Tiểu tẩu còn khen thiếp cưỡi ngựa giỏi hơn Tô Thức, Tô Thức cưỡi ngựa không khác vì đặt cục thịt lên yên ngựa.
- Bố láo bố toét! Tô Thức thò đầu từ trong xe ngựa ra, mặt đỏ dừ rống lên, vì chuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tri-tue-dai-tong/1574420/quyen-11-chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.