Lão Liêu ở lại Đông Kinh trông nhà, theo cùng Lục Khinh Doanh về Thục là quản gia Lão Triệu, Lão Triệu khi phát tiền luôn hào khí ngút trời, tiếng cười sang sảng từ rất xa đã nghe thấy.
Ông ta đá một gia tướng thô tráng từ trong đám đông ra, miệng không ngừng chửi bới: - Bốn quan chưa tới năm, phần lẻ xóa rồi, tiền dư ra hiếu kính Lão Triệu uống rượu, lần sau có bản lĩnh thì kiếm được năm quan mốt, Lão Triệu sẽ cho ngươi tròn thành sáu quan, lấy được tiền thì mau mau về thăm lão bà đi.
Gia tướng bị đá chửi lại: - Lão Triệu chó má tham lam, ăn nhiều không sợ bị chết nghẹn à, số tiền đó đủ một lần đi thanh lâu.
Bành Cửu đá cho một phát: - Con bà ngươi chưa thấy tiền bao giờ à, Thôi lão gia mang tới đây đều là đĩnh bạc chẵn, ngươi muốn lão tử chặt nhỏ ra chắc.
- Ai để ý chút đồng lẻ đó, chẳng qua ngứa mắt với Lão Triệu.
Chuyện như thế thi thoảng lại xuất hiện, luôn có người bị đá lăn ra, cũng có người cao hứng reo hò, chuyến này được ăn bát to uống chén lớn rồi.
Đám gia tướng nhận tiền xong đi tìm chưởng quầy mà Thôi Đạt mang theo, đổi bạc thành giao tử cho gọn nhẹ, không phải là giao tử tiền trang Đại Tống, mà là giao tử do thương hành đất Thục phát, tiền trang của Vương An Thạch còn chưa có chữ tín bằng thương hành đất Thục.
Thôi Đạt sở dĩ cấp tiền bằng bạc, sau đó lại thu vào, nguyên nhân là một ra một vào, tiền trang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tri-tue-dai-tong/1574421/quyen-11-chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.