Vân Tranh uống trà tức phụ xong lại dẫn đám con đi bắt cá, Lục Khinh Doanh và Cát Thu Yên thì bận rộn kiểm kê lễ vật mang tới đất Thục, đây là lần đầu về quê, không thể sơ xuất, nên bận rộn vô cùng.
Hầu Tử và Hàm Ngưu thì biến mất tăm, lão bà của họ cũng theo tới, con của Hàm Ngưu bốn tháng rồi, còn là nhi tử, làm hắn cười suốt ngày như thằng ngốc, khiến Hầu Tử nóng ruột kéo Tiểu Trùng vào phòng không ra.
Ô Long Sơn vào cuối thu khắp nơi là một màu tàn úa, những chiếc lá đỏ như lửa xen lẫn thảm cỏ vàng khô, Hắc Long Đàm phản chiếu trời xanh mây trắng, Vân Tranh bị ba đứa con hành hạ tới kiệt sức, nằm thẳng cẳng giả chết.
Cởi bỏ khải giáp nặng nề, thay bằng nho sam nhẹ nhàng, ban ngày phe phẩy quạt cùng Ngũ Câu chửi mắng nhau, thỉnh giáo học vấn tiên sinh, thuận tiện chăm sóc con cái, ban đêm cùng thê thiếp hoan ca, Vân Tranh cảm giác, cuộc sống trở lại.
Chẳng cần phải chuyên môn đi ngắm cảnh núi non hùng vĩ, người vốn là một phần cảnh núi đó, trong mưa phùn mênh mông, khoác một chiếc áo tơi thong thả dạo bước, thiên địa nhân sơn hòa thành bức tranh thủy mặc tĩnh lặng.
Đến tối buộc cần câu vào ngư lâu, thong thả về chùa, trong tiếng trêu đùa của thê thiếp, đeo tạp dề vào vếp, chẳng mấy chốc cá thơm ngào ngạt..
Ở lại Hoàng Trạch tự nghỉ ngơi năm ngày, đội xe Vân gia lớn hơn gấp bội, bắt đều men theo đường núi gập ghềnh đất Thục, tiến tới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tri-tue-dai-tong/1574419/quyen-11-chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.