- Mạt tướng xin thủ Hầu Lĩnh thay đại soái. Lý Đông Sở không chút do dự quỳ một chân xuống, giọng vang vang:
Khi thượng quan cảm thán mình tinh lực không đủ, thuộc hạ nên tích cực đứng ra nhận lấy trọng trách, sau đó thượng quan vui mừng phó thác.
Từng theo nghiệp bút nghiên, muốn vào sĩ đồ tiến thân, làm sao Lý Đông Sở không hiểu đạo quan trường, là quan viên, sao không muốn tiến bộ, càng là bậc trung lương càng muốn có thêm nhiều quyền lực, để thi triển hoài bãi của mình, loại khoái ý đó tiền bạc không thể so được, càng có tài, càng muốn được thể hiện, càng muốn khẳng định.
Chỉ là Lý Đông Sở kiêu ngạo, không muốn hạ mình nịnh bợ, Cao Kế Tuyên không nhìn ra tài trí của hắn, hắn thà chùm đầu làm việc của mình, nay nhận ân tri ngộ của Vân Tranh, tất nhiên là dốc sức báo đáp.
- Vậy ta phó thác nơi này cho Lý tướng quân. Vân Tranh mỉm cười nói, tranh thủ trừng mắt với đám tướng ta còn lại, cả đám cười hăng hắc quay đầu sang chỗ khác, thưc ra phòng ngự Hầu Lĩnh thực ra không cần quá thông minh hay tài hoa gì đặc thù, chỉ cần người ý chí kiên định dám tử thủ, mà đám Ngô Kiệt không có loại tự giác này, cũng do khi xưa Vân Tranh quán triệt tinh thần không đánh được thì chạy quá thấu triệt, làm đám chết tiệt này chỉ ưa đánh du kích, tiến lui tự nhiên, coi như y tự làm tự chịu.
Giao dặn xong công việc xong thì cũng là lúc mặt trời ngả bóng, không có chim
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tri-tue-dai-tong/1574317/quyen-9-chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.