Chương trước
Chương sau
Một Tàng Ngoa Bàng cũng nhìn sao băng suốt cả đêm, sau đó hạ lệnh Hoành Sơn quân lui về sau một trăm ba mươi dặm, tránh mọi tiếp xúc với quân Tống.
Địch Thanh ngồi một mình trong quân trướng uống rượu, cuối cùng còn bóp vỡ chén, không biết ngôi sao lớn rụng xuống kia là ai? Mình hay Vân Tranh, còn số sao lẻ tẻ kia chính là người Cao gia.
Triệu Trinh ở trong tổ miếu xõa tóc khóc lóc sám hối, cầu xin trời cao giúp Đại Tống tránh được kiếp nạn, Bàng Tịch đứng gác ngoài cửa mặt trắng bệch, lệnh ti thiên giám phong tỏa tin tức truyền ra dân gian.
- Chẳng qua là trận mưa sao băng thôi, đó là kỳ quan thiên nhiên hiếm có, tẩu tử, trong nhà ai mà nói cái gì mà sao lớn rụng, đại thần vong phải đánh đòn. Vân Nhị thong thả húp cháo, thong thả ăn bánh bao, chẳng khác gì thường ngày:
- Nhưng trong lòng ta không yên, cảm giác có chuyện không lành xảy ra. Lục Khinh Doanh ôm ngực, bất an nói:
- Tẩu tử, đó là vì đại ca không có nhà, hai người tình cảm sâu đậm mới thế, lần nào tẩu chẳng như vậy, lúc nào cũng linh cảm linh tính này nọ, rốt cuộc đại ca vẫn bình an trở về đấy sao? Luận kiến thức trăng sao thì đệ và đại ca hiểu nhất, mấy ngôi sao đó chẳng qua là cục đá không sinh mệnh, một cục đá rơi xuống, không quyết định được vận mệnh của đại ca đâu... Trừ khi nó rơi trúng đầu, xui xẻo tới cỡ đó thì... Ặc tầu tẩu đệ đùa thôi mà. Vân Nhị nhảy như con choi choi tránh đón:
Lục Khinh Doanh đã không kìm được nước mắt, chỉ Vân Nhị mắng: - Lúc này rồi mà đệ còn đùa được, đồ vô tâm vô tình.
Lần này tới Tịch Nhục cũng không bênh Vân Nhị, mím chặt môi mắt đỏ hoe nhìn hắn oán giận, Vân Nhị giơ hai tay đầu hàng, hứa tới tìm Ngũ Câu tụng kinh cầu phúc cho đại ca mới qua được.
Tất nhiên thiên hạ không phải ai cũng quan tâm tới trận mưa sao băng đó, ví như ở một sơn cốc tương đối rộng rãi ở Liêu Đông, nơi quanh năm sương khói mù mịt, nơi không có không ít truyền thuyết ma quỷ, khiến người khác tránh xa, lại có một đám người đang nhàn nhã ngâm mình trong nước nóng.
Phải nói giữa nơi băng tuyết ngâm suối nước nóng là hưởng thụ tuyệt với nhất nhân gian.
Lão Ngụy lột sạch quần áo ngâm mình trong làn nước nóng sôi, toàn thân đỏ rực như tôm luộc ngứa râm ran lên tận đầu, cảm giác này làm hắn rên một tiếng khoan khoái, chép miệng, lúc này mà có một cái bánh bao thịt trâu nhà làm, một chén rượu nho nữa thì chết cũng không có gì tiếc nuối.
Cứu người làm việc thiện quả nhiên được báo đáp, thiếu niên đó sau khi tỉnh lại liền dẫn mọi người tới chốn thiên đường nhân gian này, đây vốn là thế giới của người Nữ Chân, họ mới là chủ nhân chân chính của nơi này, biết được nơi bí mật như vậy không có gì lạ.
Sơn cốc có địa thế khá cao, ngoài là rừng rậm, bốn bề là núi cao che chắn, gió lạnh không tới được nơi này, lại có suối nước nóng làm không khí ấm áp, chỉ có lác đác mấy đụn tuyết, sơn cốc bao phủ bởi màu xanh của rêu và cỏ, xa xa có đàn sơn dương nhởn nhơ gặm cỏ, không lo chết đói, hang động thì nhiều không kể siết, có cái còn thông hẳn sang phía bên kia núi, bên trong ngoằn ngèo như mê cung, quả thực là nơi ẩn nấp lánh đời tốt nhất.
Chưa kể thứ bảo bối bọn họ nhặt được lại còn là tôn tử của Lão Cốt Đầu.
Đây đúng là bảo bối ngàn vàng, một người Nữ Chân lại biết nói tiếng Hán, hầu gia sẽ thưởng lớn cho hắn, Lão Ngụy cực kỳ khẳng định.
Bột Bột bị thương ngoài da mà thôi, kinh hoàng, phẫn nộ, đau đớn mới là nguyên nhân làm nó ngất xỉu, một thiếu niên tận mắt nhìn gia gia, thân tộc của mình bị móng sắt đạp nát thành bùn, bất kể là ai trong lòng cũng lưu lại mầm mống thù hận không xóa đi được.
- Bột Bột, một mình ngươi thì giết được mấy người Liêu, vô ích thôi, phải kiếm chỗ dựa cường đại để báo thù.
- Gì, muốn dựa vào Khắc Lý Bát? Thôi đi, cha hắn còn bị người ta lấy đầu làm cốc rượu, hắn chưa báo thù cho mình được, giúp ngươi thế nào, nói ra người ta cười cho.
- Loại người đó đương nhiên có, như hầu gia nhà ta, Vân Tranh đại tướng quân. Gì? Ngươi chưa bao giờ nghe thấy à, kiến thức hẹp hòi, biết Một Tàng Ngoa Bàng không, biết là tốt, thời gian trước hắn bị hầu gia đuổi cho chạy té đái vãi phân.
Lão Triệu trần truồng ngồi trên tảng đá ấm bên suối nước nóng, vừa ăn sóc nướng do Bột Bột săn được, vừa tuyên truyền sự tích vô địch của Vân Tranh.
- Tiểu tử, thù hận của ngươi là loại khó báo nhất thế gian, kẻ thù của ngươi không phải đám quân tốt nước Liêu, mà là tên hoàng đế ra lệnh kìa. Nếu như ngươi cho rằng giết vài tên lính là báo được thù thì xong rồi, mấy vị thúc thúc này của ngươi đã giúp ngươi giết hơn sáu chục kỵ binh nước Liêu truy kích, đầu còn cắm vào cọc...
Bột Bột nhìn giáp trụ chất đống trên xe, lòng sùng bái vô cùng, A Đạt dũng mãnh nhất trong tộc cũng không đối phó được với năm kỵ binh, không ngờ nơi này chỉ có mười mấy người, giết hơn sáu chục kỵ binh.
- Ngươi là đứa bé thông minh, nhưng muốn làm thị tòng cho hầu gia nhà ta còn cần dũng khí, nam tử quan trọng nhất là dũng khí.
- Ngươi là người thuần ưng, nếu bắt Hải Đông Thanh làm quà, hầu gia nhất định sẽ đánh giá ngươi cao hơn một bậc, hầu gia ta hay nói một câu, con người phải dựa vào mình, các thúc thúc chỉ giúp chỉ một con đường sáng thôi, muốn báo được thù phải nỗ lực.
Bột Bột gật mạnh đầu, hai nắm đấm nhỏ siết thật chặt.
Chỉ cần báo được thù nó không cần quan tâm có phải bán linh hồn cho ác quỷ.
Thuyết phục được Bột Bột thì không khó, nhưng muốn thoát khỏi nơi này thì không đơn giản, tuy Bột Bột nói tộc nhân của mình nhiều đời lánh nạn nơi này, đám lão Triệu vẫn không yên tâm, ở trong vòng vây cả chục vạn kỵ binh, ai dám nói chắc được? Nếu trước kia thì cũng đành đi, bọn họ tới nơi này là chấp nhận mạo hiểm tính mạng rồi, nhưng nhặt được bảo bối như Bột Bột mà không mang được về không khác nào áo gấm đi đêm, không cam lòng.
Nhưng chẳng còn cách nào, ở khu rừng phương bắc xa xôi này, mọi chuyện đều phải dựa vào Bột Bột, đừng thấy nó chỉ có mười hai tuổi mà xem thường, cũng đừng lấy trẻ con Đại Tống cùng tuổi ra so với nó, luận đạo sinh tồn, đám Lão Triệu, Lão Ngụy đều kém xa.
Chẳn biết do thuốc tốt, hay là do tiểu tử này có thiên phú dị bẩm, vết thương trên người lành rất nhanh, sau nửa tháng sống bên suối nước nóng, Bột Bột đã có thể xuống nước ngâm mình rồi.
Ở cái nơi cách biệt với nhân gian, Bột Bột tất nhiên thành tai mắt của cả đoàn, khi ra ngoài thăm dò tình thế, trở về còn mang theo cho bọn họ mấy con gà tuyết đóng băng cứng ngắc, tuy trong sơn cốc có rất nhiều dã thú, nhưng Bột Bột không cho săn bắn tùy tiện, bọn họ chủ yếu ăn những con thú bị chết lạnh.
Lão Ngụy luôn cho rằng không tìm được quần thể người thì không sống được, cũng không nghe ngóng được tin tức, nhưng một mình Bột Bột đã hoàn toàn thay thế được cả quần thể người, chỉ cần từ một dấu chân ngựa, vết xe mờ hay là bếp lửa cắm trại, nó cũng biết được rất nhiều tin tức, nghe nó phân tích mà đám Lão Ngụy cứ há hốc mồm nghe, tên tiểu tử này giao hầu gia dạy bảo, không biết sau này biến thành nhân vật yêu nghiệt cỡ nào.
Nhưng nó cũng có nhược điểm, Lão Triệu dạy Bột Bột học chữ, đây là nhược điểm duy nhất của nó, học chữ vô cùng gian nan, học đao pháp của đám Lão Ngụy thì tiến bộ thần tốc, chỉ một tháng thôi, cánh tay gày gò khẳng khưu đã cầm đao đánh ngang với Lão Ngụy.
Ở bên nhau lâu khó tránh khỏi nảy sinh tình cảm, bọn họ càng ngày càng thích tiểu tử này, Lão Ngụy coi Bột Bột như con cháu trong nhà, một hôm ngâm nước nóng, thấy nó thất thần, gõ một cái lên đầu: - Tiểu tử, nghĩ gì đấy, bây giờ tuyệt đối không được nghĩ tới chuyện báo thù, nói thật, mấy ngón nghề của thúc thúc này không đáng làm trò hề.
- Không nói đâu xa, trong nhà có người là Tiếu Lâm đạo trưởng, một mình ông ta giết một trăm người như ta cũng không thành vấn đề, tương lai nếu bái được ông ấy làm sư phụ mới thực sự coi là có vốn liếng nghĩ tới báo thù.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.