Một Tàng Ngoa Bàng cũng nhìn sao băng suốt cả đêm, sau đó hạ lệnh Hoành Sơn quân lui về sau một trăm ba mươi dặm, tránh mọi tiếp xúc với quân Tống.
Địch Thanh ngồi một mình trong quân trướng uống rượu, cuối cùng còn bóp vỡ chén, không biết ngôi sao lớn rụng xuống kia là ai? Mình hay Vân Tranh, còn số sao lẻ tẻ kia chính là người Cao gia.
Triệu Trinh ở trong tổ miếu xõa tóc khóc lóc sám hối, cầu xin trời cao giúp Đại Tống tránh được kiếp nạn, Bàng Tịch đứng gác ngoài cửa mặt trắng bệch, lệnh ti thiên giám phong tỏa tin tức truyền ra dân gian.
- Chẳng qua là trận mưa sao băng thôi, đó là kỳ quan thiên nhiên hiếm có, tẩu tử, trong nhà ai mà nói cái gì mà sao lớn rụng, đại thần vong phải đánh đòn. Vân Nhị thong thả húp cháo, thong thả ăn bánh bao, chẳng khác gì thường ngày:
- Nhưng trong lòng ta không yên, cảm giác có chuyện không lành xảy ra. Lục Khinh Doanh ôm ngực, bất an nói:
- Tẩu tử, đó là vì đại ca không có nhà, hai người tình cảm sâu đậm mới thế, lần nào tẩu chẳng như vậy, lúc nào cũng linh cảm linh tính này nọ, rốt cuộc đại ca vẫn bình an trở về đấy sao? Luận kiến thức trăng sao thì đệ và đại ca hiểu nhất, mấy ngôi sao đó chẳng qua là cục đá không sinh mệnh, một cục đá rơi xuống, không quyết định được vận mệnh của đại ca đâu... Trừ khi nó rơi trúng đầu, xui xẻo tới cỡ đó thì... Ặc tầu tẩu đệ đùa thôi mà. Vân Nhị nhảy như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tri-tue-dai-tong/1574306/quyen-9-chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.