Bột Bột ngước cái mặt non nớt lên, tròn xoe mắt, giọng rất không tin: - Một mình thúc thúc giết được mấy chục người Liêu cơ mà.
Lão Ngụy đỏ mặt, làm lính mà, khoác lác một chút, may mà đang ngâm nước nóng, dù đỏ mặt cũng không nhìn ra: - Giết thì giết thật, nhưng không đơn giản, đánh lén, gài bẫy, cung nỏ mới làm được, chứ một mình ta cầm đao xông lên thì chết chắc. Giờ tuy ngươi đánh ngang với thúc nhưng chỉ là luyện tập thôi, nếu là chiến đấu đao kiếm thật, ngươi chết thế nào cũng không biết.
Bột Bột cúi gằm mặt không nói nữa, nó cũng hiểu luyện tập và chiến đấu sinh tử là chuyện khác nhau.
Lão Ngụy thấy nó thất vọng không đành lòng, cổ vũ: - Ngươi là đứa trẻ thích hợp luyện võ nhất mà thúc từng gặp, đứa trẻ thiên tư tốt như ngươi dù cả Đại Tống cũng không có mấy. Nhẫn nại, giờ chuyện phải làm là đợi, về Tống rồi, Lão Ngụy dù dập vỡ đầu cũng phải tìm cho ngươi được một danh sư chân chính.
Năm xưa hắn cũng có vợ con đấy, nhưng mà trước khi hầu gia tới thì đói khổ quá, chết mất rồi, nếu không giờ cũng lớn bằng Bột Bột.
Bột Bột không giỏi ăn nói, không giỏi thể hiện tình cảm, chỉ biết nhe hàm răng trắng cười, cọ đầu vào cánh tay Lão Ngụy.
- Hải Đông Thanh không hạ xuống rừng cây, gia gia nói, chỉ có núi lớn mới là nhà của Hải Đông Thanh, chỉ có vách núi cheo leo nhất mới là nơi nó đậu, chỉ có dũng sĩ dũng cảm khéo léo nhất mới có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tri-tue-dai-tong/1574307/quyen-9-chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.