Lần đầu tới thành phố tương đối lớn của Đại Tống, tất nhiên phải đi ngắm cảnh, Miên Châu hay Miên Dương là tòa thành lịch sử lâu đời, chốn địa linh nhân kiệt, tên cổ là Phù Thành, là nơi binh gia ắt chiếm lấy, nơi này chẳng những có thể trưng binh, còn có thể nuôi binh, một khi chiếm được Phù Thành là có thể nhòm ngó Hán Trung, gây dựng nghiệp đế vương.
Từ Miên Châu tới Thành Đô chỉ còn chưa tới 300 dặm, đây có lẽ là nơi cuối cùng mình được thả lỏng, tới Thành Đô rồi là phải tuân theo quy củ làm bộ sĩ tử văn nhã, đeo mặt nạ đóng rùa đen.
Muốn lên ngắm Miên Sơn lắm, nhưng mà thôi đi, cổ thư thường có câu, ai đó từ nhỏ thích nhìn địa hình nơi sinh ra, lớn lên trở thành danh tướng, cuối cùng là bị chặt đầu, điềm gở, miễn chơi, đi chợ xem có thứ đặc sản nào hay ho không đã.
Chợ Miên Châu náo nhiệt, đông đúc, người qua kẻ lại nườm nượp, ừ thì thành lớn mà, có điều ăn mặc thì chán chết, nam nam nữ nữ trăm người thì chín mươi người mặc giống nhau rồi, không được như ở Đậu Sa huyện, đủ các loại quần áo muôn màu vạn trạng, nhớ nhất là nụ cười các thiếu nữ Bạch Miêu bán vải, răng trắng, da trắng...
Quán hàng không thú vị mấy, ừ thì miến Miên Châu nổi tiếng, nhưng đi đâu cũng thấy miến với miến, phát chán, cũng có lẽ là vì thiếu mất chủ hàng xinh đẹp, nên chẳng hứng thú ăn.
Vân Tranh thích nhất là những người bán hàng rong đội thúng trên đầu,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tri-tue-dai-tong/1573838/quyen-2-chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.