Chưa bao giờ làm phú hào, giờ có tiền, tiêu cho đã, chả việc gì tiết kiệm, Vân Tranh bao luôn ba tiểu viện thượng đẳng trong khách sạn Cảnh Long tốt nhất Miên Châu.
Thực ra chỉ có kiểu hưởng thụ nhà quê là thoải mái nhất, người Tống thích cao nhã, thứ cao nhã đó thấm vào tim gan phèo phổi của họ rồi, Vân Tranh chẳng bận tâm, ngoài cửa sổ trồng cái cây cảnh uốn éo gọi là cao nhã? Tường treo mấy bức tranh nhìn mù mắt không ra vẽ cái gì gọi là cao nhã? Mấy cái bát sứ cái méo cái tròn đặt lên giá là cao nhã? Là làm tư cách chủ nhà tăng lên?
Bố láo lên, gia gia đây đi tắm đã, ở trong núi nửa tháng rồi.
Thế là hậu viện cỏ xanh mượt như thảm, hoa thơm khoe sắc xếp đủ các loại thùng gỗ, nam nhân một tiểu viện, nữ nhân một tiểu viện, tắm cho sướng khoái.
Vân Tranh ngâm mình trong cái thùng gỗ to đùng đoàng, toàn thân được nước nóng bao quanh, sướng không nói lên lời, bên cạnh đặt cái bàn đủ loại bánh trái và một bình rượu nho, rượu nho giờ là thứ cực quý, sau khi con đường tơ lụa bị đứt, thứ này rất ít chảy vào Đại Tống.
Mục tiêu tấn công của Hàm Ngưu là đống bánh, Thương Hổ kiếm được mấy vò rượu Ngọc Đống xuân trừ danh của Thành Đô, đang cùng Thương Nhĩ mỗi người một vò vừa ngâm mình vừa uống rượu.
Hỏa kế chạy đi chạy lại thêm nước thêm bánh, vì đám Vân Tranh không muốn tới chỗ gọi là Dũng Tuyền Thang tắm, nên họ phải mang hết thùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tri-tue-dai-tong/1573837/quyen-2-chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.