Phong cảnh nơi này quá đẹp, bướm bay dập dờn, chim hót ríu rít, cuối tháng hai là lúc thay hoa, những cánh hoa hai bên bờ sông được từng cơn gió nhẹ thổi qua lững lờ rơi đầy sông, thi thoảng vài con cá chạm vào cánh hoa, thử xem có ăn được không.
Chỉ chừng hai mươi căn nhà, không phải nhà đất, mà đều là nhà gạch mái ngói, bốn năm tiểu viện nằm trên một con đường bằng phẳng, xem chừng đây là một khu nhà giàu rồi, có điều người dân xem ra không quá hưởng ứng với hàng xóm mới, thấy đoàn xe của họ đi qua thì kéo trẻ con lại, đứng nhìn với ánh mắt có phần không thoải mái lắm, làm Vân Nhị đang đưa tay ra vẫy một thiếu phụ xinh xắn phải cụt hứng.
Những người sống ở gần thành lớn là thế, không có khéo léo của người trong thành, lại không có chất phác của người thôn quê, tóm lại là hàng xóm khó chúng sống nhất.
Đại môn Vân gia khí phái vô cùng, cánh cổng lớn màu đen, đóng đinh đồng, chỉ là ít đinh đồng quá, mỗi cánh được có ba cái, chẳng nhiều như trong phim, đinh đồng đóng chi chít đến là đẹp. Hai con sư tử đá ngồi ở cổng cũng làm người ta sôi máu, giống chó xin ăn hơn sư tử trông cửa, chẳng oai vệ gì cả, được cái là hai chữ Vân Phủ cực to, rõ ràng, nghe Hầu Tử nói hai chữ này là do Bành Lễ tiên sinh viết, ông cụ từ Đậu Sa huyện về, đường xa vất vả bệnh một chập, mới khởi sắc.
Ôi cái thời này đi một chuyến thăm thân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tri-tue-dai-tong/1573839/quyen-2-chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.