Chương trước
Chương sau
Bố trí ổn thỏa xong cho Lại Bát mùa xuân sang năm tới thảo nguyên, Vân Tranh cưỡi ngựa lớn tới Đậu Sa quan, rủ Vân Nhị có muốn đi cùng không thì nó từ chối, nó đang cưỡi con ngựa nhỏ đi quanh trại, Tịch Nhục chạy theo trông chừng, cả hai chơi vô cùng cao hứng, cười khanh khách suốt.
Tin vui miễn thuế năm năm đem lại luồng sinh khí mới cho Đậu Sa quan, nụ cười đã quay lại trên những gương mặt chất phác, thời gian dài Vân Tranh sợ tới đây, giờ rốt cuộc đã khôi phục lại.
Tới huyện nha không tìm được Lưu huyện thừa đâu, một bộ khoái quen biết báo Lưu đại nhân tới Hạnh Hoa lâu rồi, nơi đó đã mở cửa kinh doanh trở lại, Lưu đại nhân ngày ngày tới chiếu cố nơi đó.
Yêu thích nữ sắc cũng được đi, nhưng ban ngày ban mặt chui vào kỹ viện thì không được rồi.
- Ái dà, thừa phụng lang đại giá quang lâm, Lưu mỗ xin có lễ chào. Lưu huyện thừa nghe báo có Vân Tranh tới, quần áo vẫn xộc xệch đã chạy ra ngoài, dài giọng như đang hát kịch:
Đây là tên quan viên ít tư cách nhất mà Vân Tranh từng thấy, nghiêm mặt nói: - Bản quan nghe nói huyện thừa Đậu Sa huyện bạch nhật tuyên dâm, chuyên môn tới xem, nếu xác thực, báo triều đình cách chức thẩm vấn, xem xem có hối cải không, nếu không thỉ xẻo cho vào hoàng thành sai bảo.
- Chớ chớ, ca ca chỉ có chút sở thích này thôi, nếu thành thái giám chẳng bằng chết quách cho rồi. Huynh đệ à, hì hì, tư vị tiểu thiếp của Tiêu lão đầu được lắm, có muốn thử không?
- Cút xéo, huynh giờ là quan rồi, chú ý một chút, đừng để người ta lấy mấy tiểu tiết ra công kích, tới khi hối thì đã muộn, thích một nữ nhân thì đưa người ta về nhà, để ở thanh lâu là sao? Tiêu lão đầu đã chết, tội nghiệt gì cũng không thể tính lên đầu một phụ nhân, trà đạp người ta làm cái gì? Vân Tranh khó chịu ra mặt: - Về huyện nha có việc nói với huynh đây, có lên được ghế huyện lệnh hay không là nhờ cả vào nó đấy.
Huyện thừa là chức phụ tá cho huyện lệnh, gọi là phó huyện lệnh cũng được, từ khi Lâm huyện lệnh chết tới nay, chẳng hiểu sao mãi không cử nổi huyện lệnh mới tới, Vân Tranh thấy trước khi mình đi mà tranh thủ được cho Lưu huyện thừa lên chức huyện lệnh thì trong trại có sự đảm bảo chắc chắn.
Lưu huyện thừa ậm ừ, hắn có nghe vào tai không thì chả rõ, dù sao thái độ của người thời đại này với nữ nhân là vậy, Vân Tranh chẳng thể một tay xoay trời.
Vừa ngồi xuống đại sảnh huyện nha, Vân Tranh đem chuyện lấy đồ sắt ra đổi chiến mã.
Lưu huyện thừa phải nói là làm tốt hơn Lâm huyện lệnh nhiều, hắn sinh ra ở mảnh đất này, muốn chết ở đây, muốn nó trở nên tốt đẹp, tất nhiên phải khác một học trò thánh nhân cao cao tại thượng, nay mọi việc đã đi vào chính quy, hắn tính toán khôi phục giao dịch với sơn dân, trải qua nỗ lực không ngừng nghỉ của hắn, tội lỗi đã chụp hết lên đầu cường đạo Nguyên Sơn, còn sơn dân biến thành đám sâu bọ đáng thương, giờ nghe nói còn giao dịch với cả thảo nguyên chà chà tay vui mừng: - Tốt, tốt, không nói đao kiếm, chỉ bán ít xoong nồi sắt qua đó hẳn không ai lắm mồm, trong huyện có thêm một đường kiếm sống, quá tốt rồi.
- Huynh nghĩ thế là không đúng, quan gia không giết sĩ đại phu, nhưng sĩ đại phu không ngại giết sĩ đại phu, giờ huynh đã tiến vào quần thể này phải chú trọng quy củ của nó. Đổi đồ sắt lấy chiến mã là việc lớn, căn bản không phải một huyện nhỏ có thể định đoạt, chuyện này có biến số khó lường, chỉ một lần sai sót, cái mạng nhỏ cả nhà huynh khó giữ, nếu huynh chỉ biết mưu lợi cho bản thân cho Đậu Sa huyện mà đám sĩ đại phu không được lợi ích gì, sẽ không ai giúp huynh.
Lưu huyện thừa ngớ người: - Ta mưu lợi cho bách tính trong huyện cũng là sai à?
- Sai lớn, huynh phải đi theo đường chính quy, báo lên cho tri phủ, nói rõ lo lắng và băn khoăn của huynh, xin quan trên định đoạt, dù bên trên quyết định thế nào cũng không thể gạt bỏ chúng ta, vì thương đạo đi qua Đậu Sa huyện nên lợi ích của huynh không thể thiếu, còn nếu xảy ra chuyện, đầu tri phủ cũng cứng hơn, có ông ta gánh rồi.
Lưu huyện thừa nghe chăm chú, mấy chuyện này hắn học nhiều: - Về ngươi thì sao, ngươi bị gạt sang bên à?
- Cả ngày hôm nay mới thấy câu này của huynh là không làm người ta chướng mắt. Vân Tranh thở dài: - Hôm đó Lỗ Thanh Nguyên trước mặt bao người đưa cụ thiếp cho ta, lúc đó không biết nhận luôn, ai dè nhận rồi là thành con bà nó môn sinh của người ta, ta viết thư cho người ta, làm vậy để quần thể sĩ đại phu biết có hai tên tiểu tốt đang thêm gạch thêm ngói cho lợi ích chung, lợi ích về lâu về dài là có, còn về lợi nhuận thì không quan trong nữa rồi.
Chuyện trọng đại không thể nói vài lời là xong nên Lưu huyện thừa mời Vân Tranh về nhà ăn một bữa cơm, lần đầu tiên Lưu huyện tha gọi lão bà và con ra chào hỏi, tức là hai nhà kết tình hữu nghị, lễ nghi xong, hắn thỉnh giáo Vân Tranh làm sao tiếp tục chuyện làm ăn với sơn dân: - Gần đây ta hay gặp ác mộng, lần nào cũng đều mơ giống nhau, bị đám người tới nhà xin cơm ăn, vì huyện nha không còn tiền lương nữa, bốn năm chục nha lại sống bằng cái gì? Sáu tám bộ khoái lấy đâu tiền nuôi gia đình? Năm năm không nộp thuế, với bách tính là phúc ấm, nhưng với quan gia là giết người, chút bổng lộc triều đình đến ăn cũng chẳng đủ no nữa là, đại thiếu gia, ngươi phải nghĩ cách giúp ca ca nhé.
Vân Tranh gật đầu, đây là thực tế, quan viên Đại Tống lương bổng rất cao, nhưng tiểu lại thì bị bỏ quên, chính vì tiền lương triều đình không đủ sống mới phải quay sang bóp nặn người dân, dần dần thành thói quen, dân cũng coi bị quan viên ăn chặn là hiển nhiên, chỉ cần lấy của họ ít ít một chút là đủ, cau mày suy nghĩ một lúc nói: - Sơn dân sở dĩ vào núi là vì trốn lao dịch thuế má là chính, nếu huynh nói với họ ba năm chỉ nộp một nửa thuế, hai năm sau miễn thuế, cuối cùng là đãi ngộ giống bách tính trong huyện, huynh nói xem bọn họ có tới huyện nha xin làm hộ khẩu không?
- Tất nhiên rồi, bọn họ ở trong núi đã khai khẩn đất đai làm ruộng, giờ chỉ cần thừa nhận họ, để họ từ sơn dân thành nông dân có đất đai, không bị người ta săn đi lĩnh thưởng, có thể quang minh chính đại đi trên phố, không lo nuôi khuê nữ tới già chẳng biết gả đi đâu, ai mà không muốn chứ? Nhưng vì sao phải nộp thuế? Còn chỉ nộp một nửa.
Vân Tranh chán nản, đầu óc này làm sao làm quan chứ.
Lưu huyện thừa cười ngượng: - Ca ca biết cái đầu này không đủ dùng, về sau dù có thăng tiến cũng không đi, cả đời xin ở lại đây thôi.
- Huynh nghe này, bắt sơn dân nộp thuế là để xoa dịu phẫn nộ của bách tính bình dân trong huyện, triều đình miễn thuế cho bách tính trong huyện, không phải là cho sơn dân. Huynh cho họ lập hộ tịch, đóng thuế, thuế này sẽ ở lại huyện nha, cả vạn người đóng thuế đủ nuôi huyện nha béo mẫn rồi, chỉ cần huynh lấy ra một ít sửa cầu làm đường, sẽ thành thanh thiên trong huyện.
- Cái lợi nữa là huyện ta còn bốn ngàn hộ, chỉ là hạ huyện, nếu sơn dân lập hộ khẩu lên một vạn, vậy là huyện ta thành trung huyện, phẩm cấp huynh tăng lên, gọi là ngồi tại chỗ thăng quan. Huống hồ huyện ta chính tích liên tục, triều đình không thưởng sao, ta dám nói không chỉ huynh hưởng lợi, quan viên, bách tính đều hưởng lợi, dù huynh đi dưới trời mưa cũng không sợ bị sét đánh. Vân Tranh nói xong bổ xung: - À cái cuối không chắc lắm đâu, lúc sấm sét đừng nên chạy linh tinh giữa đường thì vẫn hơn, ha ha ha...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.