Rời nhà Lưu huyện thừa đang mừng rỡ múa may quay cuồng, Vân Tranh cưỡi ngựa tới Bạch Vân tự, hôm nay tâm tình tốt, tới chọc lão hòa thượng béo một phen chơi, Vân Tranh thấy mình hợp tính Ngũ Câu lắm, lúc đầu vì hiểu lầm nên va chạm một chút, giờ hết rồi, ông ta thẳng tính thoải mái, lại có chút gian xảo, rất hợp khẩu vị.
Ngược lại Tiếu Lâm lúc nào cũng tỏ ra mình như hiệp khách chính trực thì hành vi lúc nào cũng lén lén lút lút, con người thì u ám, lai lịch càng mập mờ, chẳng biết tu ở đạo quán nào, ngoại trừ cái đạo bào mặc trên người thì chẳng có gì giống đạo sĩ, dám trước kia giết người nên mới mặc lên người đạo bạo lánh tới vùng biên thùy xa xôi để trốn tránh pháp luật lắm.
Chợt nhận ra mình đang cố suy nghĩ ác ý về Tiếu Lâm, Vân Tranh cười ha hả, thừa hiểu vì sao lại chẳng thấy áy náy mà còn thấy sảng khoái, chả việc quái gì cứ làm người tốt, làm kẻ xấu mới tiêu diêu.
Ngũ Câu không có nhà rồi, tiểu sa di chỉ rặng núi quanh năm phủ mây trắng nói ông ta đi vào đó, mỗi năm nhập đông đều có nhiều sơn dân bị bệnh, nên ông ta dẫn hòa thượng khác mang thảo dược đi cứu chữa, đã làm thế được mười năm rồi, chưa bao giờ ngừng nghỉ.
Sống lâu mới biết lòng người, lão hòa thượng béo này không phục không được rồi.
Tùng hạ vấn đồng tử Ngôn sư thải dược khứ Chích tại thử sơn trung Vân thâm bất tri xử.
Dưới gốc thông, hỏi tiểu đồng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tri-tue-dai-tong/1573829/quyen-2-chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.