Ta gật đầu, mấy năm trước lão phu nhân bận rộn việc làm ăn, lơ là việc dạy dỗ, Châu Diệp coi như phế rồi.
Bây giờ đành mặc cho hắn ta ăn chơi đàng điếm, cũng lười quản giáo.
“Hôm nay ngươi đã làm rất tốt, ở trong cảnh khốn cùng, thời khắc mấu chốt có thể tìm ra manh mối để phá vỡ cục diện, còn biết mượn sức của thiếu phu nhân để chứng minh bản thân trong sạch.”
“Còn thu phục được đám người điêu ngoa như A Lê.”
“Bắt đầu từ ngày mai, ngươi theo bên cạnh ta học hỏi cho tốt việc quản lý chuyện làm ăn và điền trang của Châu gia.”
Ta quỳ xuống tạ ơn, ngước mắt lên nhìn thẳng vào mắt lão phu nhân.
Thiết Mộc Lan
“Xin hỏi lão phu nhân, người quay về từ khi nào vậy ạ?”
Lão phu nhân nhìn ta cười nhẹ nhưng không trả lời: “Ngươi nghĩ sao?”
Ta chạm trán mình xuống đất.
Buổi sáng khi lão phu nhân ra ngoài, bà mặc một bộ xiêm y ngọc bích thếp vàng để gặp khách, lúc đến viện của Triệu di nương, lại mặc một bộ thường phục giản dị ở nhà.
Bà ấy đã quay lại từ lâu rồi.
Nếu ta thuận lợi phá vỡ cục diện, lão phu nhân sẽ đứng ra chủ trì công đạo, công nhận thân phận nhị tiểu thư của Châu gia.
Nếu ta không thể thoát khỏi tình thế khốn cùng, sẽ như một con cờ vô dụng bỏ đi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tri-hanh/3645187/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.