Trong giọng nói của lão phu nhân mang theo chút phẫn hận: “Đứa trẻ do tiện tì kia sinh ra cũng chỉ vô dụng như vậy, sinh con xong đã g.i.ế.c c.h.ế.t ả cũng là quá hời cho ả rồi!”
Lòng ta chấn kinh, hóa ra Châu Diệp không phải m.á.u mủ ruột thịt của lão phu nhân, g.i.ế.t mẹ đoạt con cũng khá giống tác phong làm việc của bà ấy.
“Theo lão nô thấy, tiểu thư Tri Hành cũng có mấy phần phong thái của người năm xưa, có thể vô cùng hữu dụng.”
“Ừm, ta thấy nàng ta cũng khá có ích, vốn dĩ chỉ định để nàng ta lập một bản khế ước, suốt đời không gả đi, cả đời giúp Châu gia coi sóc việc làm ăn như một người quản sự, hiện tại ta đã thay đổi chủ ý rồi.”
“Tri Hành quá thông minh, ta sợ rằng tham vọng của nàng ta quá lớn, Châu Diệp lại là một đứa hồ đồ, chi bằng đợi đến khi Lâm thị qua đời, để Châu Diệp lấy Tri Hành làm vợ kế, sau khi sinh hài tử cũng coi như người Châu gia, nàng ta làm chủ mẫu, an tâm quán xuyến Châu gia, như vậy sẽ vẹn cả đôi đường.”
Thiết Mộc Lan
Ta cảm giác như bị dội một chậu nước lạnh từ trên đầu xuống, cái lạnh buốt xương lan tràn khắp tứ chi.
Bà ấy thế mà lại có ý định này, muốn gả ta cho gã cầm thú kia!
Thanh âm của lão phu nhân ở trong phòng có chút thương cảm: “Ta đã tận lực vì Châu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tri-hanh/3645188/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.