Dưới ánh sáng mờ ảo, nếu là người khác chắc Bạc Hà không nhận ra là ai nhưng lại là Hứa Hoài, cô liếc mắt một cái có thể nhận ra ngay. Anh ngồi ở một bàn cách sân khấu một bàn khác, hơn nữa lại là bàn ngồi một mình.
Bạc Hà vừa nhìn thấy anh, trong lòng có chút tò mò cùng kinh ngạc nhưng cũng nhanh chóng biến mất, chỉ cảm thấy bực mình cùng phiền lòng. Cô ổn định tâm tình sau đó cố gắng hát đến cuối bài, xuống sân cấu trực tiếp gọi anh họ Giang Liêu đến.
Giang Liêu là quản lí của quán bar này, công việc rất tủn mủn giống như một người quản gia vậy.
Bạc Hà nhìn thấy anh lại hỏi: “Anh, vì sao anh nói cho Hứa Hoài biết chỗ này?”
Giang Liêu sửng sốt: “Làm sao?”
“Hứa Hoài đến đây anh không biết sao?”
“Anh không biết!”
Bạc Hà tức ngực, trừng mắt nhìn Giang Liêu.
Giang Liêu nhẹ nhàng nói: “Bạc Hà, kỳ thật Hứa Hoài nó không phải đứa xấu tính, anh em mình cùng nhau lớn lên, em chẳng lẽ không hiểu nó.”
“Mười mấy năm em đều không hiểu rõ anh ta, chính cái lần đến nhà anh ta vay tiền em liền hiểu được tận gốc. Người không có việc liền không thể hiện rõ bản chất.”
“Bây giờ nó rất hối hận, mấy năm qua vẫn nhớ đến em. Kỷ thật em nên xem xét có nên cùng nó nối lại, em tưởng đi tìm một người tài mạo song toàn như nó dễ lắm sao? Huống hồ trong lòng nó vẫn luôn có em, tương lai nhất định sẽ đối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/treu-choc/1985875/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.