Nghiêm Vị xì một tiếng làm nước trà phun ra, cười thành tiếng.
Bạc Hà thấy hơi ngượng ngùng, vội nói: “Kỷ Lan, tôi không có ý đó, ý tôi là trông cậu rất phong lưu phóng khoáng, phong độ có thừa, tự cậu cũng có thể tìm được bạn gái, không giống Nghiêm Vị, cậu ấy trông rất thật thà.”
Mặt Kỷ Lan đen lại. Trong mắt cô anh là người rất phong lưu, Nghiêm Vị lại là người trung thực có thể tin tưởng được.
Nghiêm Vị cũng cười phụ họa: “Thật là, cậu cũng cần người khác giới thiệu sao. Thủ đoạn theo đuổi con gái của cậu có thể viết thành sách.”
Kỷ Lan trừng mắt liếc hắn một cái: “Tôi thì có thủ đoạn gì chứ?”
Nghiêm Vị cười với Bạc Hà nói: “Cậu còn nhớ tết đại học năm thứ ba không, ở sân thể dục trường ta thả mấy chục ngọn đèn trời, chỉ còn thiếu điều thiêu cháy luôn cái cây kia, lúc ấy có rất nhiều người đến sân thể dục xem náo nhiệt, cậu có nghe nói không?”
Bạc Hà: “Tôi biết.”
Kỷ Lan dẫm vào chân Nghiêm Vị dưới chân bàn, Nghiêm Vị đau đến nhe răng, nhưng vẫn kiên cường tiếp tục nói: “Đèn kia chính là do Kỷ Lan thả, vì muốn theo đuổi Mạnh Tiểu Giai khoa Luật, đúng rồi tôi còn nhớ rõ trên đó còn viết chữ nữa, ‘Mọi ánh sao đều biết anh yêu em!’”
Nghe xong câu này, Bạc Hà không chịu nổi, ôm bụng cười đến chảy cả nước mắt, mọi ánh sao đều biết anh yêu em,…
Kỷ Lan nghiến rắng nghiến lợi, trừng mắt nhìn Nghiêm Vị, Nghiêm Vị xoa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/treu-choc/1985873/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.