Kỷ Lan mở to hai mắt, xác nhận người đi ra không phải ai khác chính là Bạc Hà.
Cô đã thay bộ váy dài, cũng bỏ tóc giả, đeo một chiếc túi vải buồm, đi lại vội vàng.
Kỷ Lan đứng sau gốc cây, vốn định nhìn trộm một chút xem người này là ai, cũng không nghĩ sẽ đi ra. Nhưng sau khi biết đó là Bạc Hà, ma xui quỷ khiến thế nào làm anh xúc động, lập tức xuất hiện từ đằng sau gốc cây.
Bạc Hà hoảng sợ suýt nữa kêu ra tiếng, thấy đó là Kỷ Lan lại càng thêm kinh ngạc.
Quán bar lóe ra một tia sáng, chiếu lên sắc mặt anh có vẻ âm trầm.
Bạc Hà đang muốn nói chuyện, Kỷ Lan giành nói trước: “Sao cậu lại ở chỗ này?”
Anh rất cao, thẳng lưng đứng trước mặt Bạc Hà, bộ dáng rất bức người.
Bạc Hà không nghĩ tới sẽ gặp lại anh ở chỗ này, cô cũng không biết chuyện anh đi theo cô từ quán bar đi ra đợi cô, còn tưởng anh vô tình đi qua đây, cho nên không định nói thật với anh, chỉ nói: “Anh họ tôi làm việc ở đây, tôi đến tìm anh có việc.”
Kỷ Lan chăn cô lại, cô còn không chịu nói thật, anh liền tức giận, trực tiếp vạch trần cô: “Cậu hát ở đây được bao lâu rồi?”
Bạc Hà ngẩn ra mãi mới hiểu được, hẳn là anh mới từ trong quán bar nhận ra cô đi ra. Cô cũng không tránh né trực tiếp trả lời: “Tôi không lừa anh, anh họ tôi đang làm ở đây, anh cũng thấy đấy, quán bar này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/treu-choc/1985870/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.