Bạc Hà cảm thấy lời nói của mình đã quá rõ ràng, theo như tính cách của Hứa Hoài hẳn đã sớm không chịu nổi phải bỏ đi rồi mới đúng, nhưng không nghĩ tới anh vẫn yên lặng nghe, sắc mặt bình tĩnh. 
Bạc Hà không khỏi bội phục tính nhẫn nại của anh. 
Mở nồi canh sườn, cô vặn lửa về cỡ nhỏ nhất sau đó về phòng ngủ lấy ví, nói với Bạc Dự: “Bố, con đi ra ngoài một chút, trong bếp đang hầm canh, bố ngồi thình thoảng nhìn nó một chút, lửa không tắt là được. Một giờ nữa con về.” 
Bạc Dự gật đầu, sau đó nói với Hứa Hoài: “Cậu cũng đi thôi, sau này không cần đến thăm tôi, chuyện quay lại để cho bố mẹ cậu biết cũng không hay.” 
Hứa Hoài hơi xấu hổ nói: “Không sao đâu ạ, đây là chuyện của cháu, bố mẹ sẽ không quản nhiều.” 
Bạc Hà nở một nụ cười nhạt, làm sao có thể đây. 
Đi ra ngoài, Hứa Hoài vẫn đi theo Bạc Hà. 
“Bạc Hà em đi đâu vây, để anh đưa đi!” 
“Không cần. Tôi đến chỗ phỏng vấn thôi.” 
Hứa Hoài do dự một chút cẩn thận hỏi: “Nếu em đồng ý có thể đến công ty anh làm.” 
Bạc Hà không quay đầu lại đáp: “Tất nhiên không muốn.” 
Đáp án này không cần hỏi anh cũng biết nhưng vẫn cố hỏi, ôm một tia ảo tưởng, nếu cô đến công ty anh, sớm chiều ở chung thì thật tốt. 
Bạc Hà không đi không ngừng trên đường đi bộ. 
Hứa Hoài lái ô tô tới, dừng bên người cô, khẩn cầu nói: “Để 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/treu-choc/1985868/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.