Nhưng chỉ là trong thoáng chốc thôi, anh lại tiếp tục cụp mắt, cầm tăm bông nhúng vào cồn rồi thoa lên lòng bàn tay cô.
Cảm giác nhói nhói xót xót truyền tới, cô kêu lên một tiếng, bàn tay bất giác co lại.
Lục Kiêu cầm lấy tay cô, giọng nói hơi khàn, không nghe ra là cảm xúc gì: “Bạn gái hay không cũng không liên quan gì tới cô. Nếu cô muốn quan tâm gì đó thì hãy đi tìm mấy người đàn ông trong điện thoại của cô đi.”
Từ đầu đến cuối, anh không hề dừng động tác của mình.
Buổi trưa, ánh mặt trời chói chang, nắng như thiêu đốt, trong xe không bật điều hòa, nhiệt độ tăng cao, nhưng Ôn Huyền vẫn cảm thấy làn da cô lạnh ngắt.
Ánh sáng chói mắt chiếu qua kính chắn gió khiến anh hơi nheo mắt lại.
Ôn Huyền giơ tay kéo tấm che nắng xuống cho anh.
Thời khắc đó, chỗ anh ngồi anh tối hẳn đi, khiến vẻ mặt của anh càng thêm lạnh lùng và nghiêm nghị.
Bầu không khí trong xe rất mập mờ, khó mà diễn tả được bằng lời.
Ôn Huyền cứ thể nhìn anh.
Hàng lông mi của Lục Kiêu rất dài và dày, mí mắt hơi rủ xuống che khuất mọi cảm xúc trong mắt anh, khiến người ta không nhìn ra, cũng không đoán được rốt cuộc trong lòng anh đang nghĩ gì.
Nhưng sau khi anh nói xong, trong xe rất yên tĩnh.
Yên tĩnh đến mức chỉ có động tác của anh phát ra tiếng động, cùng với tiếng tim đập của hai người.
Cho tới khi bôi thuốc cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/treu-choc-vuot-gioi/3474145/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.