Đáng tiếc là cô không quan tâm anh nói gì.
Bởi lẽ, cô cũng đoán được điều anh đang nói.
Có thể là bảo cô giảm tốc độ, nhưng vậy thì sao? Đúng vậy, anh có thể làm gì mình chứ? Chẳng lẽ xách cô về khu trực thuộc rồi uy hiếp, trừng phạt à? Ồ, nếu vậy thì cô mong còn chẳng được.
Nụ cười trên mặt cô càng rực rỡ hơn, quay mặt về phía cửa sổ, một tay giữ vô lăng, tay kia giơ ngón giữa với anh.
Ngay sau đó, cô đạp ga, kéo dài khoảng cách giữa hai người! Lục Kiêu tức giận, anh chỉ biết trơ mắt nhìn cô phớt lờ mình, lại còn giơ ngón giữa với anh.
Từ trước đến nay, một người vững vàng như núi Thái Sơn, luôn giữ bình tĩnh như anh cũng bị cô chọc tức đến nỗi huyệt Thái Dương căng giật, mu bàn tay đang nắm chặt vô lăng nổi đầy gân xanh.
Cô nàng chết tiệt này!
Đúng là thích ăn đòn! Lục Kiêu đuổi theo xe cô, hai người ganh đua gắt gao, cuối cùng biến thành cuộc đua xe quyết liệt của hai “tuyển thủ”! Một người dùng kỹ thuật, còn một người là liều mạng.
Ôn Huyền hưởng thụ cảm giác lái xe, nhưng chưa bao giờ cô trải qua khoảnh khắc như hiện tại, từng lỗ chân lông trên người cô như giãn nở, cả người thư thái, da đầu tê rần.
Mà tất cả những điều này đều là anh tặng cho cô.
***
Buổi chiều.
Sau cuộc đua gần mấy trăm cây số, cuối cùng bọn họ cũng đã tới thị trấn nhỏ nơi Lục Kiêu chấp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/treu-choc-vuot-gioi/3474135/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.