Ngày hôm sau.
Mới sáng sớm, khói bếp đã bốc lên nghi ngút.
Bầu trời bên kia vẫn tranh sáng tranh tối, ánh sáng vàng đỏ phía xa đã làm nhòe đi chân trời xa xăm.
Bây giờ đã gần tám giờ.
Hiếm khi Ôn Huyền thức dậy sớm như vậy, nhưng nói chính xác ra thì cả đêm qua cô không được ngon giấc.
Cô cảm thấy mình đã làm sai rồi.
Cô không nên chọc giận người đàn ông đó.
Anh chính trực, nghiêm túc như thế, đó không phải là giả vờ.
Tất nhiên anh cũng không phải không có cảm giác với cô, trái lại, cô có thể cảm nhận được thứ đó nhô ra rõ rệt dưới chiếc quần màu xám anh mặc đêm qua.
Chỉ là anh cố gắng kiềm chế bản thân, không chạm vào của cô.
Thực sự cô đã được mở rộng tầm mắt.
Trong cái đầm lầy của thế giới phồn hoa này, anh thực sự là một dòng nước trong hiếm có.
Có người từng nói, xã hội hiện tại có quá nhiều cám dỗ, mà tự chủ là loại cấm dục cao nhất.
Không thể không nói, anh có thể kiềm chế bản thân như vậy càng khiến cô thích anh hơn.
Sự tự chủ mạnh mẽ ấy càng khiến cô cảm thấy anh vô cùng quyến rũ.
Hôm qua mọi người đã biết là hôm nay họ phải ra ngoài làm nhiệm vụ, chuẩn bị truy bắt đám tội phạm săn bắt trái phép theo kế hoạch.
Cho nên cô chờ xe họ lần lượt khởi hành rồi mới xuống dưới nhà.
Cô không muốn lại đối mặt với Lục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/treu-choc-vuot-gioi/3474130/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.