Lục Kiêu mất kiên nhẫn, anh chỉ vào cửa lần nữa, lập tức xoay người nói: “Mau lên.” Đừng để anh nhìn thấy cô nữa.
Nếu không, anh sợ mình không kiềm chế được, sẽ xé nát cô ra.
Lục Kiêu nghĩ rằng mình đã nói đến mức này rồi thì cô sẽ đi.
Nhưng anh không thể ngờ được rằng, ngay lập tức bóng người đó đột nhiên nhào đến chỗ anh.
Nắm lấy cổ áo sơ mi anh kéo xuống, buộc anh phải cúi đầu, không một lời báo trước, cô mạnh bạo cắn lấy bờ môi anh.
Lúc này, thời gian như ngừng trôi.
Bên ngoài, gió lớn gào thét, đập mạnh vào cửa sổ, giống như tiếng dã thú kêu gào, muốn phá hủy thế giới này.
Ôn Huyền cắn môi anh, ánh mắt cô tràn đầy lửa giận và sự khiêu khích.
Dường như cô muốn nói với anh rằng anh không hề cao thượng như vậy, vẫn bị cô kéo vào đầm lầy sa ngã.
Lục Kiêu nhìn cô gái gần ngay trước mắt, máu trong người đông lại, trái tim như muốn ngừng đập.
Nhưng chỉ trong chốc lát, anh bỗng đẩy cô ra.
Lồng ngực anh phập phồng, đưa tay lên xoa xoa khóe miệng bị cô cắn, nhìn cô với ánh mắt u ám.
Ôn Huyền bị anh đẩy ra, lưng đập mạnh vào vách tường.
Cơn đau làm kích thích dây thần kinh của cô.
Nỗi tức giận khiến đôi mắt cô bắt đầu trở nên sắc lạnh.
Được, được lắm! Đột nhiên cô xoay cổ tay, đá đôi giày trên chân ra, đưa hai tay lên quấn gọn mái tóc dài của mình lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/treu-choc-vuot-gioi/3474129/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.