Ông cụ Lý định quay người đi, nhưng lúc này đột nhiên ông nghe thấy tiếng của Đội trưởng Lục: “Ông Lý, ông nghĩ cô ấy là người như thế nào?” Lời vừa dứt, ông cụ Lý lập tức trợn trắng mắt nhìn anh: “Sao có thể bàn tán sau lưng người ta được?” Lục Kiêu: “...”
Giây tiếp theo, ông cụ Lý nghiêng người về phía trước, nói với vẻ mặt nghiêm túc: “Mặc dù Tiểu Ôn hay làm ra vẻ, làm bộ làm tịch, trong một đằng, ngoài một nẻo, cũng thường hét lên trước mặt tôi, nhưng tôi lại rất thích tính tình này của con bé.
Cậu thấy điều này có kỳ lạ không? Nếu một ngày không được nghe những câu cãi bướng của con bé về quan điểm sống của tôi thì tôi lại cảm thấy những ngày đó thật quá vô vị.” Nói đến đây, ông cụ Lý lại xua tay, khịt mũi: “Con bé ấy khôn vặt, nhưng không phải kiểu xấu xa.
So với với đám tội phạm vô nhân đạo ở đây,mấy cái trò đó của con bé có đáng là gì.” Suy cho cùng cũng là người sống đến đầu bên kia cuộc đời rồi, ai bảo người sống ở đây nhất định đều giản dị, tử tế? Môi trường ở đây thật sự rất tệ, không biết đã sinh ra bao nhiêu tên tội phạm rồi ấy chứ? Cô ấy quen với việc được người ta tung hô rồi, con non lắm.
Lục Kiêu nghe xong: “...”
***
Ôn Huyền mở vali ra, xếp những đồ vật cuối cùng vào lúc này, tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên.
“Cốc Cốc...
Cốc...” Ôn Huyền giật mình, cô tưởng là mẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/treu-choc-vuot-gioi/3474131/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.