Lục Kiêu cúi đầu nhìn chú chó nhỏ, đặt cái bát nhỏ đựng nước sạch xuống đất, rồi sờ lên cái đầu be bé của nó.
Đột nhiên, chú chó nhỏ quay đầu lại nhìn Ôn Huyền rồi sủa lên, thậm chí tiếng sủa còn oai hơn lúc nãy, dường như để cô biết ai mới là sếp lớn ở đây.
Ôn Huyền nhìn bóng dáng của Lục Kiêu.
Sau khi khựng lại một lúc, cô giả vờ đá tới đá lui vào không trung, chắp bàn tay nhỏ ra sau lưng, tiếp đó nở một nụ cười gượng gạo nói: “Ha ha, anh xem, con chó này trông cũng đặc biệt đấy nhỉ!” Nói xong, cô không thèm nhìn anh nữa, vội vàng mở cửa chạy vào.
Lục Kiêu nhìn dáng vẻ gấp gáp của cô: “...”
Ôn Huyền chưa bao giờ cảm thấy xấu hổ như vậy.
Thật sự rất xấu hổ.
Những gì cô nói đều là sự thật, kiểu người như cô hiểm khi quan tâm đến suy nghĩ của người khác.
Mặc dù cô trong một đằng, ngoài một nẻo, nhưng da mặt của cô rất dày.
Ngay cả khi bị phát hiện, cô vẫn có thể bình tĩnh như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Nhưng lần này, cô chỉ cảm thấy vành tai nóng ran.
Cô đang làm cái gì vậy? Bắt nạt một chú chó con sao? Làm sao cô có thể làm vậy với một chú chó con mới chào đời chưa được bao lâu cơ chứ? Bắt nạt thì bắt nạt đi, vấn đề mấu chốt là cô còn bị người ta bắt quả tang!
Không, cô không thể ở lại nơi này được nữa.
Ôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/treu-choc-vuot-gioi/3474126/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.