Trong nháy mắt, bầu không khí mập mờ vây quanh hai người.
Im lặng, nhưng lại hơn cả ngàn vạn lời nói.
Khi chuẩn bị mở miệng, Lục Kiêu trực tiếp đi lên trước một bước, lấy lại hộp thuốc lá và bật lửa trên tay cô.
Ngay sau đó, ánh mắt anh lại nhìn về cánh cổng khu trực thuộc đang bị bao trùm bởi màn đêm, lạnh nhạt nói: “Mùi thuốc lá này rất nồng, không hợp với cô.” Ôn Huyền: “...”
Cô nhìn chằm chằm vào góc nghiêng nghiêm nghị của anh, cho dù đã đoán được điều gì đó, nhưng cô vẫn không hỏi.
Chỉ để lại tiếng vọng mập mờ giữa bọn họ.
Môi cô hơi cong lên, nở nụ cười như có như không.
“Đội trưởng Lục, ngày mai tôi phải đi rồi.” Cô bỗng nhiên mở miệng.
Dường như ngọn gió trong không trung như dừng thổi.
Anh không lên tiếng ngay, chỉ đi tới cạnh chuồng của chú chó săn nhỏ.
Bên cạnh chuồng có một cái chậu sắt nhỏ, bên trong còn vương lại ít đồ ăn vụn.
Lục Kiêu đổ thức ăn trộn lẫn sữa dê vào trong chậu sắt nhỏ cho chú chó săn chưa đầy một tháng tuổi.
Thân hình cao lớn cúi xuống, anh khuya một chân, khuấy chất lỏng sền sệt trong chậu sắt.
Vầng trăng lạnh treo trên cao phủ lên người anh một lớp ánh sáng màu bạc lạnh lùng mà rực rỡ.
Nghe thấy tiếng động, chú chó săn chạy vọt ra khỏi chuồng, cái đuôi vẫy ngoe nguẩy, vui vẻ chạy quanh chân anh, còn cắn quần của anh.
Lục Kiêu tủm sau gáy nó xách lên, để cho đầu nó cúi vào đúng chậu sữa, lúc này mới đứng dậy trầm giọng nói: “Được, chỉ cần cô cảm thấy sức khỏe cô đã phục hồi rồi thì cô có thể rời đi, xe của cô tôi cũng sửa xong rồi, có thể xuất phát bất cứ lúc nào.” Anh nói một cách dửng dưng, như thể lời cô vừa nói không gây ra một gợn sóng gì.
Giống như một hòn đá nhỏ ném vào hồ nước, không có tiếng vọng lại.
Ôn Huyền: “...”
Sau khi Lục Kiêu nói xong, anh xoay người mở cửa bước vào nhà, chỉ còn lại một mình Ôn Huyền đứng dưới bầu trời đêm.
Không, chính xác mà nói thì còn cả chú chó săn đứng bên cạnh cô nữa.
Anh cứ thế mà đi ấy hả? Ôn Huyền cảm thấy quanh mình càng ngày càng lạnh lẽo.
Bây giờ, chú chó săn kia đã khỏe mạnh hơn nhiều, thấy Đội trưởng Lục đã đi rồi, đôi chân ngắn cũn cỡn bỗng nhao về phía Ôn Huyền.
Móng vuốt nhỏ cào lên giày cô, nhe răng trợn mắt sủa với cô.
Ôn Huyền thấy Lục Kiêu không phản ứng gì hết, trong lòng cô đã nghẹn tức nói không nên lời rồi, lúc này thấy chó săn con chạy lại chọc cô, cô lập tức nhấc chân đá nó ra.
Đi tới chậu sữa bên cạnh chuồng của nó, cô không thể nhịn được nữa, giơ chân hung tợn uy hiếp nó: “Chẳng phải mày hung dữ lắm sao, có tin là tao đá bay cái chậu sữa này của mày không?” Từ ngày đầu tiên gặp mặt, chú chó săn này đã không hợp với cô, cứ nhìn thấy nó là cô lại nhớ tới chuyện ăn khoai ngày hôm đó.
Càng nhìn, cô càng cảm thấy nó giống y hệt Lục Cẩu! Vừa nhìn thấy cô là nhào tới cắn xé, không nhìn xem thân chó của mình mới nặng được mấy ki lô gam! Chú chó săn con thấy chậu sữa của mình bị uy hiếp, lập tức không dám chạy qua, chỉ non nớt của gâu gâu, gấp gáp chạy quanh dưới đất.
“Để tao xem mày còn dám cắn tao không, không cho mày một bài học thì mày không nhớ bà đây là ai...” Ôn Huyền - mẹ thiên hạ tàn nhẫn độc ác ấy định tung cước đá văng chậu sữa của nó, nhưng lúc cô mới nhấc chân lên, còn chưa kịp đá thì bỗng nhiên...
“Kẽo kẹt!” Cánh cửa lại được đẩy ra từ bên trong, một bóng người cao lớn bước ra, trong tay còn bưng một bát nước sạch.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]