Lục Kiêu nhìn đồ vật trong tay cô.
Cả hai: “...”
Trong nháy mắt, bầu không khí mập mờ vây quanh hai người.
Im lặng, nhưng lại hơn cả ngàn vạn lời nói.
Khi chuẩn bị mở miệng, Lục Kiêu trực tiếp đi lên trước một bước, lấy lại hộp thuốc lá và bật lửa trên tay cô.
Ngay sau đó, ánh mắt anh lại nhìn về cánh cổng khu trực thuộc đang bị bao trùm bởi màn đêm, lạnh nhạt nói: “Mùi thuốc lá này rất nồng, không hợp với cô.” Ôn Huyền: “...”
Cô nhìn chằm chằm vào góc nghiêng nghiêm nghị của anh, cho dù đã đoán được điều gì đó, nhưng cô vẫn không hỏi.
Chỉ để lại tiếng vọng mập mờ giữa bọn họ.
Môi cô hơi cong lên, nở nụ cười như có như không.
“Đội trưởng Lục, ngày mai tôi phải đi rồi.” Cô bỗng nhiên mở miệng.
Dường như ngọn gió trong không trung như dừng thổi.
Anh không lên tiếng ngay, chỉ đi tới cạnh chuồng của chú chó săn nhỏ.
Bên cạnh chuồng có một cái chậu sắt nhỏ, bên trong còn vương lại ít đồ ăn vụn.
Lục Kiêu đổ thức ăn trộn lẫn sữa dê vào trong chậu sắt nhỏ cho chú chó săn chưa đầy một tháng tuổi.
Thân hình cao lớn cúi xuống, anh khuya một chân, khuấy chất lỏng sền sệt trong chậu sắt.
Vầng trăng lạnh treo trên cao phủ lên người anh một lớp ánh sáng màu bạc lạnh lùng mà rực rỡ.
Nghe thấy tiếng động, chú chó săn chạy vọt ra khỏi chuồng, cái đuôi vẫy ngoe nguẩy, vui vẻ chạy quanh chân anh, còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/treu-choc-vuot-gioi/3474125/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.