Nhưng không ai để ý đến khóe mắt cô khẽ giật.
Mế mỉm cười đứng dậy, ân cần nhìn Lục Kiêu, dịu dàng nói: “Mấy hôm nay bận rộn như vậy, chắc cậu kiệt sức rồi nhỉ? Đợi một chút, tôi đi làm món gì đó cho cậu ăn ngay đây.
Hôm qua, tôi và cô Ôn Huyền đặc biệt làm món Tsampa và trà bơ yêu thích của cậu đấy, nếu lát nữa có đi ra ngoài thì nhớ mang theo một ít, nhỡ đói còn có cái mà ăn.” Mế vừa dứt lời, không cần biết Lục Kiêu nghe được những gì, cả người Ôn Huyền đã cứng ngắc.
Khoan, khoan, khoan đã...
Làm thì có làm đấy, nhưng sao lại biến thành đặc biệt làm cho anh ta thế: Có lẽ do cô chột dạ, nên nghe câu này cứ cảm thấy sai sai thế nào ấy.
Ôn Huyền tiếp tục cúi đầu ăn cơm.
Không biết đó có phải là ảo giác của cô không, sau khi mế nói ra những lời đó, cô cứ có cảm giác có người đang nhìn chằm chằm mình từ phía sau.
Đột nhiên cô cảm thấy mình như đang ngồi trên bàn chông.
Nhưng chuyện này chẳng là gì, lúc cô im lặng không nói lời nào vùi đầu vào ăn thì có tiếng bước chân của ai đó vọng đến...
Ôn Huyền len lén quay mặt sang một bên, biểu cảm trở nên khó diễn tả.
Trời ơi! Cái con người này thật là, lúc cần xuất hiện thì không thấy đâu, cứ phải xuất hiện lúc cô vừa nói xong câu đó, căn giờ chuẩn quá cơ! Bởi vì lúc này các thành viên trong đội đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/treu-choc-vuot-gioi/3474114/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.