Ôn Huyền sững người, từ từ ngẩng đầu lên...
Lục Kiêu đang im lặng dùng nước trà để pha chén bơ Tsampa cho mình, sau khi bị ông cụ Lý vỗ vỗ, động tác của anh cũng cứng lại.
Anh hơi nhíu mày nhìn thoáng qua ông cụ Lý đang vỗ tay mình, rồi như nhận ra cái gì đó, nâng mắt nhìn về phía đối diện.
Trong nháy mắt, bầu không khí tràn ngập cảm giác diệu kỳ.
Ôn Huyền ngơ ngác nhìn anh, đôi mắt cô rất đẹp, như chứa cả một hồ nước mùa thu khiến người khác say mê.
Lúc này, đôi mắt đó đang nhìn chằm chằm vào Lục Kiêu.
Cô nhìn anh, anh cũng nhìn lại cô, hai ánh mắt lập tức chạm vào nhau...
Lục Kiêu rất cao, mái tóc đen được cắt ngắn gọn gàng, gương mặt tinh tế sắc sảo, đôi mắt đen láy, chiếc cằm kiến nghị, dù chỉ ngồi không ở đó thôi cũng khiến người khác cảm nhận được sự nghiêm nghị từ anh chứ đừng nói tới tình cảnh bây giờ.
Bọn họ nhìn nhau, bầu không khí phức tạp và kỳ lạ quanh quẩn đâu đây, Ôn Huyền cảm thấy hình như nhiệt độ xung quanh càng lúc càng tăng.
Hơi nóng lan tỏa từng tế bào rồi bốc hơi ra ngoài da thịt.
Hình như cô cảm thấy tại mình bị phỏng rồi.
Cô dời tầm mắt đi, tận lực kiềm chế lại con nai con đang nhảy lung tung trong lòng, rủ mắt xuống, múc cho mình một muỗng cháo, ăn xong rồi mới từ từ nói: “Thôi tôi xin, tôi sợ ngồi xong anh ta biến thành Dương Quá mất.” “Hả...? Dương,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/treu-choc-vuot-gioi/3474115/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.