Mấy hôm nay chẳng thấy bóng dáng Lục Kiêu đâu cả, anh đi sớm về khuya, Ôn Huyền muốn gặp anh một lát cũng chẳng có cơ hội.
Tuy nhiên, trong những ngày dưỡng thương ở đây, cô đã làm quen với mê trong nhà ăn, ông cụ Lý ở phòng văn thư và hầu hết các chàng trai trong đội quản lý rồi.
Tất cả mọi người đều sống vui vẻ hòa thuận với nhau.
Ngay cả chú chó săn mới sinh cũng biết cô.
Sau khi ông cụ Lý ở phòng văn thư biết cô là ngôi sao lớn trên tivi thì khỏi phải nói! Ông ấy ngạc nhiên đến mức trợn tròn mắt.
Sau một loạt các cảm xúc như kinh ngạc, khiếp sợ và không thể tin được, ông ấy bắt đầu hào hứng buôn chuyện với Ôn Huyền về vai diễn trong một bộ phim cung đầu của cô.
Ông ấy nói hăng say đến mức khoa chân múa tay, nước miếng văng tung tóe, diễn tả vô cùng sinh động.
Cuối cùng, ông ấy còn bảo anh chàng nào đó trong đội chụp cho ông ấy và Ôn Huyền một tấm ảnh, sau đó cứ cầm di động cười suốt.
Buổi sáng, Ôn Huyền và ông cụ Lý tập bài thể dục thứ tám: “Chim ưng non cất cánh” của học sinh tiểu học trên kênh thể dục thể thao.
Buổi trưa, sau khi ăn xong, cô ngủ một giấc thật ngon.
Buổi chiều học làm trà bơi của vùng Tây Tạng với mế.
Mỗi ngày nhìn ngắm mặt trời mọc rồi lặn, mây cuộn rồi mây tan, thời gian dần trở nên chậm rãi, an nhiên và thoải mái.
Đây là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/treu-choc-vuot-gioi/3474113/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.