Sao có thể như thế? Trên thế giới này còn có người đàn ông nhìn thấy ảnh chụp đó của cô mà không bị cám dỗ sao? Ôn Huyền suy nghĩ trong chốc lát rồi âm thầm cắn môi, mở điện thoại ra tìm một người.
Chỉ có đàn ông mới hiểu rõ đàn ông, cô muốn hỏi Hoắc Khải về suy nghĩ của phái nam.
Vừa mở WeChat ra, vô số tin nhắn của người quản lý và Hoắc Khải xuất hiện.
Cô cau mày đọc hết tin nhắn, càng đọc càng khó chịu, lắm tin nhắn thể phiền thật đấy.
Bây giờ cô mới cảm thấy ở nơi này là tốt nhất, bổn phía vắng lặng yên bình làm cho lòng người yên tĩnh.
Chẳng qua, khi cô mở khung chat tin nhắn với Hoắc Khải ra, có hơn hai mươi tin nhắn từ anh.
[Họ Ôn kia, cô cố ý tránh mặt tôi đúng không!
[Huyền của anh ơi! Em tức giận à? Sao lại không để ý đến người ta chứ?]
Hết câu này đến cầu khác, cuối cùng, anh dứt khoát gửi một câu:
[Còn sống không?] Ôn Huyền nhận tin nhắn cuối cùng mà bật cười.
Thật ra, đến bây giờ cô vẫn giận Hoắc Khải, nếu không phải anh ảnh hưởng tới việc lái xe của cô thì cô cũng chẳng thể rơi vào hoàn cảnh chật vật thế này.
Nhưng lúc này cô không thể tỏ ra như vậy, cô đang có chuyện muốn hỏi anh.
Thế là cô gửi một icon ngồi ngoan ngoãn qua.
Hoắc Nhị nhanh chóng trả lời: [Mợ nó, em không sao chứ, không ai liên lạc với em được làm bản thiếu gia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/treu-choc-vuot-gioi/3474110/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.