Lúc này, ánh mắt anh trở nên dịu dàng hơn bình thường.
Ừm, đúng là ăn rất ngon lành.
Trên tầng, Ôn Huyền đứng bên cửa sổ nhìn con chó và người đàn ông ở phía dưới, cô nắm chặt rèm cửa, nghiến răng nói: “Anh mới là chó con, cả nhà ăn đều là chó con.
Anh mới là chó con, mẹ kiếp anh chính là Lục Cẩu.”
Lục Kiêu đứng phía dưới, như cảm nhận được gì đó, anh bỗng ngẩng đầu nhìn về phía cô...
Dáng vẻ nghiến răng của Ôn Huyền lọt vào tầm mắt của anh: “...” Trong chớp mắt, cô trở lại với bộ dạng vô cảm, còn “cạch” một tiếng, đóng chặt cửa sổ.
“Vù” một cái, rèm che được kéo lại.
Lục Kiêu ở bên dưới: “...” Đôi mắt không hề có chút dao động nào, anh rút ánh mắt về, lại nhìn chú chó con vừa sinh ra không bao lâu ở dưới chân mình, anh cúi người sờ đầu nó, rồi lại gãi cơm nó.
Đôi mắt to tròn của chú chó con nhìn anh, nó phấn khích vẫy đuôi, liếm ngón tay anh, cọ đầu qua lại trong lòng bàn tay, có vẻ như rất thích anh.
Giọng điệu lạnh lùng của Lục Kiêu dịu dàng hơn: “Ngoan”
Trên tầng chìm vào bóng tối, Ôn Huyền không bật đèn, cứ thể ngã vật xuống giường.
Nói thật, mặc dù điều kiện ở nơi này rất bình thường nhưng lại gọn gàng sạch sẽ, khung cảnh thiên nhiên của Tây Tạng cũng rất tuyệt.
Một ngày không dùng điện thoại, cô cũng muốn biết có bao nhiêu người tìm cô khi cô gặp chuyện.
Cô lấy điện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/treu-choc-vuot-gioi/3474109/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.