Chỉ chớp mắt, trong nhà ăn chỉ còn lại hai người bọn họ.
Mọi người đều đã đi cả rồi, Lục Kiêu cũng dần nguôi giận, có điều anh vẫn không thèm nhìn người con gái đối diện dù chỉ một cái, vẫn tiếp tục ăn cơm, như thể muốn nhanh chóng ăn hết rồi rời đi, không muốn ngồi ở trước mặt cô nữa.
Ôn Huyền nhướng mày lên, như cười như không nhìn anh, sau đó mới cúi xuống ăn cơm tiếp.
Ha, người như bọn họ mà cũng dám đấu với cô à.
Nếu cô mà thua thì có lỗi với những mưu hèn kế bẩn chốn thành thị quá.
Rất nhanh, đại Đội trưởng Lục ăn xong, đứng dậy cầm khay để vào vị trí quy định.
Trông thì có vẻ như Ôn Huyền đang tập trung tinh thần ăn cơm, nhưng thỉnh thoảng ánh mắt lại nhìn về phía anh.
Mặc dù vị đại Đội trưởng Lục này hơi lạnh lùng, nhưng không sao, dáng người đó của anh thật sự rất tuyệt, nhất là cái bờ mông kia, đúng là...
“Cô gái, cô vừa mới hấp một ít khoai lang, cháu có muốn ăn không, ngọt lắm đấy.” Bác gái ở nhà ăn lấy ra một đống khoai lang được bọc trong mấy tờ giấy báo, đưa cho cô chọn, thuận tiện cắt ngang ánh nhìn chăm chú của cô.
Ôn Huyền cất khay xong, vừa cẩm củ khoai lang vừa đi đến cửa phòng quản lý ở tầng một, tiện thể nhìn xem điều kiện ở nơi đây.
Lục Kiêu đang đứng bên ngoài cửa ra vào hút thuốc.
Trời đã ngả tối, màu đỏ thẫm cùng màu đen kịt đang hòa lẫn vào nhau, tạo thành một bức tranh thủy mặc ở phía chân trời.
Anh đứng đó, lưng thẳng tắp, một tay đút vào túi quần, giữa những ngón tay thon dài đang kẹp một điếu thuốc.
Đầu thuốc đỏ rực lập lòe lúc sáng lúc tối, thỉnh thoảng đầu ngón tay anh điểm nhẹ đầu thuốc cho tàn thuốc rơi xuống.
Anh nhìn xa xăm, không biết là đang nghĩ gì.
Ôn Huyền đứng tại cửa ra vào, ngắm nhìn góc nghiêng lạnh lùng của anh, cả người anh toát lên một cảm giác vô tình.
Không hiểu sao nhìn anh như vậy là trái tim cô lại ngứa ngáy, chỉ muốn trêu chọc anh.
Cơ sở vật chất trong khu quản lý không được tốt cho lắm, điểm cộng là khá sạch sẽ, còn những thứ khác đều hơi cũ kỹ.
Cánh cổng bằng gạch được ánh hoàng hôn chiếu vào, giữa lớp bùn đất rơi xuống còn có thể lờ mờ nhìn thấy được lớp sơn vàng nguyên bản của nó.
Ở góc sân còn có hai chiếc lốp xe hỏng, một chiếc xe đạp kiểu xưa và vài cuộn báo vàng bị vứt trong gió.
Ôn Huyền nhìn quanh một vòng, cố tình chậc chậc hai tiếng, than thở với đại Đội trưởng Lục: “Tôi nói không phải chứ, sao chỗ các anh có thể lạc hậu đến vậy được nhỉ? Tôi cứ tưởng anh chảnh thế thì chỗ của các anh cũng phải tốt lắm cơ.” Đại Đội trưởng Lục nghe vậy, thờ ơ liếc cô một cái, không một chút cảm xúc, nói: “Cô không muốn ở lại thì có thể đi.” Chẳng ai ngăn cô cả.
Ôn Huyền bước đến trước mặt anh, nhìn chằm chằm vào anh nói: “Tôi đi cũng được thôi, xe tôi đâu? Nhờ phước của đại Đội trưởng Lục đây mà chiếc xe Mercedes-Benz Class của tôi vẫn đang nằm trong mương kia kìa, không biết bây giờ đã biến thành bộ dạng gì nữa, cũng nên có người nào đó chịu trách nhiệm chứ nhỉ?” Nói đến đây, cô vẫn không quên cắn một miếng khoai lang ngọt lịm.
Ánh mắt lạnh nhạt của Lục Kiêu rơi trên người cô, vừa định nói điều gì đó, lại nhìn thấy có người đi từ ngoài khu trực thuộc vào.
Chạng vạng tối, ông cụ Lý trở lại, bên cạnh còn có một chú chó con chân ngắn, miệng ngậm cái gì đó đi tới.
“Ha ha Đội trưởng Lục, cậu xem, cũng coi như tôi đã mang về một chú chó săn nhỏ đẩy nhỉ? Nhóc này rất thích ăn khoai lang đó nha, cậu xem nó ăn có ngon lành không cơ chứ.” Ông cụ Lý vừa cười nói vừa chơi đùa với chú chó, trên khuôn mặt đầy những nếp nhăn.
Nghe được những lời này, động tác đang ăn khoai lang ngon lành của Ôn Huyền lập tức khựng lại.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]