Đúng là rất hiếm có.
Dù sao, từ xưa đến nay Ôn Huyền không biết xấu hổ là gì, chắc hẳn cô đã trải qua điều gì đó khó nói trong mơ nên mới trở nên thể này.
Hôm nay cô mặc một chiếc áo sơ mi trắng rộng rãi, chiếc quần màu đen bó sát, đi giày Adidas trắng.
Cô cao một mét sáu tám, chỉ nặng bốn mươi bảy kí.
Theo lý thuyết, cân nặng của nữ nếu không quá năm mươi thì chỉ có thể là ngực phẳng hoặc là thấp, nhưng người cô muốn chiều cao thì có chiều cao, muốn gì thì có đó, không chỉ vậy, nơi đó của cô còn rất lớn.
Chắc chắn nó phải cỡ cup C.
Thế nên, cho dù chỉ mặc đồ đơn giản thì cô vẫn xinh đẹp không tả nổi.
Nhưng mà Ôn Huyền còn chưa vừa lòng, cô đã học được mẹo nhỏ của các nữ nghệ sĩ trong ngành giải trí, nếu buộc vạt áo sơ mi trắng rộng rãi ở phần eo lại thì sẽ lập tức lộ ra một phần eo thon trắng nõn của cô.
Vòng eo ấy mảnh mai đến nỗi như có thể nắm được bằng một bàn tay, còn thấp thoáng thấy viền áo lót.
Làn da cô vừa trắng vừa mềm, mái tóc dài được chăm sóc mượt mà tung bay, cô đứng soi gương thật lâu, sau đó mới xịt nước hoa Dior lên người, duyên dáng đi ra ngoài.
Tối hôm qua, Hoắc Nhị hỏi cô là tại sao lại đột nhiên lả lơi như thế.
Đệch! Cô cũng muốn biết lắm.
“Này chàng trai, đại Đội trưởng Lục của các cậu đâu rồi?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/treu-choc-vuot-gioi/3474111/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.