"Ta không lừa ngươi." Uyển Dung toan kéo hắn vào lòng.
Lạc Minh mắt thấy hành động này rất thức thời lấy hai tay che đi mắt mình: "Tiên đế, trẫm thực không thấy gì cả."
Uyển Dung nhếch khóe môi: "Coi như ngươi là kẻ biết lý lẽ." Lại ổn định tên điên đang quậy phá trong lòng: "Ngươi ngồi im cho ta!"
Ôn Ngọc trừng mắt giận dữ: "Ta mới không! Ngươi làm cái gì vậy hả?"
Uyển Dung không biết là Ôn Ngọc đã bình thường hay chưa, hay vẫn còn là một kẻ ngốc. Nhưng y không ngờ đến ở kiếp này hắn lại trở nên hung dữ như thế đó!
Ôn Ngọc vùng vẫy: "Ta đánh, ta đánh ngươi! Buông gia ra!"
Uyển Dung cạn lời, đành buông tha cho hắn.
Nước mắt Ôn Ngọc cố nặn ra cũng bất ngờ biến mất không tăm hơi. Hắn thở dài rồi chán nản quay ra ngoài cửa sổ yên ổn ngắm cảnh.
Sau đó hắn bỗng dưng ngờ nghệch quay vào nhìn Lạc Minh với ánh mắt cực kỳ ngạc nhiên: "Ngươi làm sao mang bọn họ về cùng chúng ta được?"
Lạc Minh không kịp phản ứng, vậy là Ôn Ngọc hắn đã trở lại bình thường? Không phải là một kẻ điên nữa?... Nhưng y nhớ rõ vừa rồi...
"Không trả lời?" Hắn nhướn mày hỏi.
Lạc Minh hoàn hồn nhanh chóng đáp lại: "Trẫm đã nói với Hoành Khúc đế. Nể tình người năm xưa mở con đường giao thương giữa hai quốc gia mà ra lệnh cho họ cũng theo về."
"Bọn họ thì sao? Vân Lạc có muốn không?"
Lạc Minh nhớ lại Vân Lạc lúc nhận lệnh,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tren-van-dan-la-hoang-de-tren-hoang-de-la-phu-quan/2493876/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.