"Ta không đi! Không đi đâu hết! Bỏ ông đây ra!" Ôn Ngọc vùng vẫy, hai mắt trừng lên giận dữ la lối.
"Tổ phụ, người muốn cái gì ta đều cho người. Chỉ cần người quay về Thiên Vân với ta." Lạc Minh thần kinh thép trấn giữ người đang quậy phá. Đã qua một canh giờ nhưng Ôn Ngọc sức lại vô cùng tràn đầy cứ nháo như trẻ chưa lớn.
Mà cũng đúng, kiếp này hắn chỉ mới hai mươi tuổi mà thôi... Kiếp trước rồi kiếp kia gì đó... Xin phép bỏ qua!
"Hả?" Hắn nhìn Lạc Minh nhếch nhếch khóe môi: "Cái gì ta muốn cũng đều chấp nhận sao?"
"Phải. Đều chấp nhận."
Ôn Ngọc đảo mắt, gương mặt hiện lên nét cười quỷ dị, thần thần bí bí nói: "Ta muốn ba ám vệ kia trở thành người của ta!"
"Ba ám vệ kia?" Lạc Minh tò mò hỏi lại: "Ý người là ba ám vệ của Hoành Khúc đế?"
Ôn Ngọc như một đứa trẻ ngốc đòi cho bằng được thứ mình muốn. Hắn gật đầu như mổ thóc: "Đúng đúng đúng! Ba người nọ đúng là xinh đẹp mỹ mạo. Thật xứng với gia ta!"
Lạc Minh bất lực đứng một bên xoa xoa thái dương. Ôn Ngọc thật sự bị mất trí rồi... Cả ám vệ nước người ta cũng muốn đem về.
Nếu yêu cầu với Hoành Khúc như thế, lại cho thấy rằng Lạc Minh quả là không biết điều. Còn nếu không đem họ về cho hắn... chẳng phải cái người vô lý lẽ này cứ mãi ở lỳ đây chịu khổ nha?
Lạc Trì Phụ hoàng y trên cao cũng sẽ nhíu mày không hài lòng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tren-van-dan-la-hoang-de-tren-hoang-de-la-phu-quan/2493878/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.