Chương trước
Chương sau
Có lẽ do duyên phận ngắn ngủi, mà duyên kiếp lại dài cho nên...

"Tên khốn, ngươi đứng yên đó!" Uyển Dung với lấy mọi thứ trong tầm tay để ném, ném chết cái tên đang chạy vòng vòng quanh mình.

"Há há, ta nói ngươi có ném kiểu gì cũng dính không được ta đâu."

"Phốc." Một cái ghế bay tới.

"Xoẹt." Vân Lạc ngăn lại: "Xin ngài bớt giận."

Uyển Dung tức sôi máu, đường đường là một Tiên đế, một cung chủ Lưu Vân cung danh giá, tại sao... tại sao?

Tại sao y lại nằm dưới hắn chứ?

Ôn Ngọc mắt thấy Vân Lạc chắn trước mặt, chăm chú quan sát tấm lưng người kia, trên môi bỗng nở một nụ cười quỷ dị. Không biết hắn nghĩ ra được trò gì, cười khúc khích lên tiếng: "Nếu ngươi không muốn thấy mặt ta tới vậy thì ta cùng Vân Lạc đi trước nha!"

"Cầm thú! Ngươi đứng lại đó cho ta!"

...



"Ôn Ngọc, ngươi đã làm gì Uyển công tử vậy?" Vân Lạc liếc hắn một cái, khẽ hỏi.

"Ta không chọc gì y, chẳng qua..."

Một tiếng "chát" chói tai vang lên. Trong lúc không để ý thì hai người đã đến trước điện Hoàng hậu từ khi nào.

Ánh Túc là chính thất của Lạc Minh, nàng là một nữ nhân sắc sảo quyền thế, là con gái lớn của đại tướng quân triều đình, nàng mang trong mình dòng máu người Y Vân và Thiên Vân. Ánh Túc cực kì xinh đẹp, đoan trang, diễm lệ. Nàng được gả vào phủ Thái tử từ khoảng năm sáu năm trước nhưng lại không được Lạc Minh sủng ái. Lên được chức vị Hoàng hậu này, còn không phải là do từ thế lực tướng quân phụ thân nàng nhiều phía ép buộc y?

Tiếng tát mạnh vào mặt vừa rồi là do Ánh Túc đánh Trương Quý phi.

Chuyện hậu cung là điều mà Ôn Ngọc ghét nhất, nhưng khi nhìn lại Trương Dương, hắn lại cảm thấy có chút tiếc thương cho gương mặt trắng trẻo mềm mại kia. Trong lòng thầm trách tại sao Ánh Túc lại ra tay độc ác như thế.

Hắn suy nghĩ một hồi, quyết định dùng thân phận người hầu của Trương Quý phi đến hỏi chuyện.

Hắn ném cho Vân Lạc túi đồ ăn hắn trộm được từ phòng bếp Hoàng cung. Phấn khích nói: "Ngươi giữ giúp ta."

"Ngươi muốn làm gì?" Vân Lạc nghi hoặc hỏi nhưng hắn không trả lời, y chỉ thấy được bóng dáng kia rất hào hứng tiến đến chỗ Hoàng hậu và Trương Quý phi.

"Quý phi! Trương Quý phi!" Ôn Ngọc chạy đến, hai mắt ngấn nước dò hỏi: "Quý phi không sao chứ? Hoàng hậu, tại sao người lại đánh chủ tử của ta?"

Ánh Túc hai mắt trợn tròn, khoanh tay. Thái độ của bậc bề trên: "Quý phi của ngươi là ai mà bổn cung không giám đánh hả? Thậm chí, nếu bổn cung muốn... Ngay cả ngươi bổn cung cũng có thể!"

Ôn Ngọc cao giọng: "Hoàng hậu ỷ thế hiếp người! Quý phi ta đã làm sai cái gì chứ?"

"Còn nói?" Ánh Túc đưa tay lên định đánh Ôn Ngọc ngay tức thì đã bị hắn ngăn lại: "Hoàng hậu phải nói lý lẽ!"

"Lý lẽ sao?" Nàng ta nhíu mày: "Còn hỏi lý lẽ? Đường rộng trăm nghìn thước, ả đi thế nào lại đụng phải người. Không những thế còn làm đổ hết nước trà lên y phục quý giá của bổn cung, ngươi nói có đáng đánh hay không hả?"

Ôn Ngọc lớn tiếng: "Y phục Hoàng hậu quý cỡ nào, làm sao bằng dung nhan xinh đẹp của Quý phi ta chứ?"

"Ngươi!"



Mặc dù không biết Ôn Ngọc là ai và từ đâu nhảy ra. Nhưng Trương Dương trước giờ hoàn toàn không muốn dính vào chuyện hậu cung của Lạc Minh Đế, ấy thế mà nàng hết lần này đến lần khác bị Ánh Túc tìm cớ gây sự. Lần này cũng không ngoại lệ, nàng biết hán tử trước mắt này có lòng tốt nhưng người nọ lại là Hoàng hậu. Cho dù có lòng tốt đi chăng nữa... cũng không thể giúp được.

Trương Dương chắn trước Ôn Ngọc, đăm đăm nhìn Hoàng hậu: "Được. Là ta sai, người muốn đánh hay làm nhục... tùy thuộc vào Hoàng hậu xử lý."

Ánh Túc nhướn mi ra vẻ rất hài lòng, nhưng Ôn Ngọc đâu có chịu thua. Hắn đứng phắt dậy, trừng mắt với Ánh Túc: "Người có tin, trong vòng ngày hôm nay... Bệ hạ sẽ phế đi vị trí Hoàng hậu của người hay không?"

Nàng kinh hách: "Ngươi là ai hả? Dám ra lệnh cho cả Hoàng đế?"

"Chưa nói đến Bệ hạ, một kẻ như ngươi cũng có quyền thế sao? Hay ngươi muốn chịu tội chém đầu?"

Trương Dương kéo tay hắn: "Công tử... đừng nói bậy!"

Ôn Ngọc nhìn Trương Quý phi lại nhìn qua Hoàng hậu, nhịn không thèm hơn thua với nàng ta. Dứt khoát kéo Trương Quý phi đứng dậy bỏ đi.

"Cái tên chết tiệt nhà ngươi, lại dám vô lễ với bổn cung? Người đâu, bắt gã cùng con tiện nhân đó lại chịu phạt!"

"Công tử, không xong..."

"Không xong gì mà không xong? Chạy trước lát tính tiếp!"

...

Thật khó khăn cả hai người mới cắt đuôi được đám lính canh của Hoàng hậu. Ôn Ngọc phỉ báng, Vân Lạc tuy nhìn hết mọi chuyện nhưng vẫn rất cương quyết không giúp hắn nha!

"Đa tạ công tử giúp đỡ." Trương Dương thở hồng hộc, giọng nói cũng bị đứt đoạn.

"Ta có vẻ như mang họa đến cho cô rồi."

Trương Dương nở nụ cười sáng lạn hướng hắn xua tay: "Không đâu không đâu. Đây là lần đầu tiên trong đời có người ra mặt giúp tiểu nữ. Tiểu nữ đây cảm tạ còn không hết nữa mà..."

"Ý cô là sao? Không phải ở trong hậu cung của Hoàng đế là điều mà bất cứ nữ nhân nào cũng muốn?"

Trương Dương thở dài: "Muốn ư? Chỉ muốn khi đó là chính thê thôi, còn thiếp thất bên ngoài... Để có được sủng ái của Hoàng thượng đương nhiên cũng không phải dễ... Huống hồ, ta cũng chẳng làm được."

Ôn Ngọc ngắm nhìn Trương Dương tiếp tục hỏi han: "Quý phi vào cung bao lâu rồi?"

"Ít ra cũng trước nàng ta."

"Vậy người muốn xuất cung không?"

Trương Dương ngạc nhiên: "Ngươi là ai mà có thể đem ta ra ngoài?" Nàng còn định nói thêm gì đó nhưng chợt khựng lại: "Ta có mẫu thân... nhưng từ khi ta rời đi mẫu thân cũng không còn... Thà ở lại đây, còn có cơm ăn áo mặc. Ra ngoài chẳng phải sẽ làm một kẻ lang thang sao?"

Ôn Ngọc ngẫm nghĩ, cũng đúng ha.

"Thôi. Vậy thì Trương Quý phi về phủ trước nha! Nếu Hoàng hậu có tìm đến hỏi tội. Trương Quý phi cứ cùng nàng đến thẳng Dưỡng Tâm điện tìm ta!"

"Hả?" Trương Dương ngơ ngẩn: "Dưỡng Tâm Điện?"

...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.