"Uyển nhi khoan hãy tức giận mà!" Ôn Ngọc chui vào gầm giường, miệng không ngừng van xin.
"Ngươi cho ta cái lý do để ta không tức giận đi?" Trời đã ngả về chiều nhưng cơn đau bên hông Uyển Dung vẫn chẳng chút nào thuyên giảm, y trừng mắt nhìn tên ma đầu đang trốn dưới giường.
"Ta muốn làm rõ vài thứ mà! Ngươi còn không cho ta nói nữa!"
"Nói." Uyển Dung gằn giọng.
"Ta luôn thắc mắc là tại sao ngươi chuyển kiếp có thể nhớ ta, nhưng còn bọn người Lạc Hà thì không? Có phải họ không thích ta nữa?"
"Họ là những Đế vương bình thường. Đương nhiên chuyển kiếp rồi thì sẽ không nhớ cái gì nữa. Còn ngươi nói ta làm sao nhớ? Thế thì cũng phải tự hỏi bản thân ngươi trước đi!"
Ôn Ngọc bị Uyển Dung ném cho một cái bình trà vào đầu. Lần này hắn tránh không kịp, nguyên cái bình trà vỡ nát, khiến mảnh vỡ cũng văng lên người hắn.
Uyển Dung hốt hoảng la lớn: "Sao không tránh?" Nói đoạn, y lật đật xuống giường xem xét người kia.
Ôn Ngọc ôm đầu khóc hu hu: "Ngươi không thương ta nữa hả?"
Uyển Dung kéo tay hắn ra, quả nhiên là máu đổ. Lập tức ra lệnh cho lính canh mang thuốc tới.
"Tên ngốc nhà ngươi, sao lại không tránh?"
"Ta tránh ngươi lại ném nữa!"
Uyển Dung từ tức giận chuyển sang áy náy. Rõ ràng là người trước mặt này sai, sau kiểu gì lại biến thành là y sai...
Ôn Ngọc ngồi lên ghế để Uyển Dung băng lại đầu cho hắn, mảnh vỡ cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tren-van-dan-la-hoang-de-tren-hoang-de-la-phu-quan/2493873/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.