Xung quanh là các ca nhi và nữ nhân của Hoàng đế. Đứng ở giữa chính là nàng Hoàng hậu kiêu căng và người đang quỳ không ai khác là nha hoàn của Trương Quý phi, A Kỳ.
A Kỳ khóc nấc: "Xin Hoàng hậu bớt giận, Hoàng hậu tha mạng!"
Trương Dương khẽ gọi: "A Kỳ!" Lật đật không quan tâm ai nữa chạy tới ôm y.
Lạc Minh tối mặt, giọng có chút trầm: "Nàng đang làm cái gì?"
Ánh Túc nghẹn họng, chỉ vào Ôn Ngọc: "Bệ hạ, hắn..."
"Ta làm sao cơ?" Ôn Ngọc nhắm hờ mắt, gương mặt hiện lên nét cười khinh bỉ.
"Bệ hạ! Người nghe tên nô bộc này hơn thiếp sao?"
"Nô bộc?" Hàn khí quanh Lạc Minh tỏa ra, bao trùm toàn bộ những người đang có mặt ở đó khiến họ hít thở cũng không thông.
"Người đâu?" Lạc Minh không nói hai lời, tâm trạng xấu xí ra lệnh: "Đem nàng ta đến cấm cung, bỏ đi tước vị Hoàng hậu."
"Bệ hạ, chuyện này hơi..." Nghiêm tổng quản xanh mặt. Từ trước đến nay Lạc Minh chưa bao giờ tức giận như thế đâu. Lại nói đày Ánh Túc vào cấm cung thì sẽ xảy ra chuyện lớn mất!
Ôn Ngọc một mắt nhắm một mắt mở không quan tâm nhiều như vậy. Hắn biết rõ gần hai phần ba quân lính triều đình nằm trong tay phụ thân Ánh Túc. Nhưng mà, hắn cũng không ưa gì ả ta...
"Các người, các người không thể làm vậy! Hoàng thượng, người đã quên lời hứa hôm đó với phụ thân ta? Người không lo cho an nguy của người hay sao?"
Lạc Minh khẽ nhếch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tren-van-dan-la-hoang-de-tren-hoang-de-la-phu-quan/2493870/chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.