Vua dừng lại, hắn cúi đầu nhìn kẻ đang quỳ mọp dưới chân mình.
"Ngẩng đầu lên."
Đường Thanh siết chặt tay, cố nén run ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào long nhan. Khuôn mặt nguyên chủ giống hệt Đường Thanh, chỉ khác biệt ở thần thái.
"Đường Thanh" là đứa con thiếp không được sủng ái, quanh năm ăn đói mặc rách, bị người hầu coi khinh sỉ nhục. Còn Đường Thanh lại từng là một diễn viên múa nổi tiếng thời hiện đại, là quốc bảo được mọi người ngàn cưng vạn sủng.
Trong mắt Đường Thanh có "sợ" nhưng không có "kính", vì tư tưởng của cậu không bị thời đại này trói buộc. Chẳng qua là sự sợ hãi đơn thuần trước cảnh máu tanh.
Một đôi mắt trong veo, dáng mắt phượng ngủ, đuôi mắt dài nhưng rủ xuống chứ không hất lên khiến cho cậu thiếu niên trước mắt trông rất dịu dàng.
Vua híp mắt nhìn xoáy sâu vào đôi mắt tuyệt đẹp của Đường Thanh. Lát sau, hắn cười: "Nếu đã thế thì ngươi múa cho trẫm xem. Nếu múa đẹp trẫm sẽ cho ngươi làm phi, nếu không múa được...trẫm sẽ ném ngươi vào hang rắn!"
Đường Thanh vội dập đầu thưa vâng.
Lúc này nắng đã lên, Vua di giá vào trong đình nghỉ mát. Đường Thanh và ba cung phi đi theo.
"Bắt đầu đi."
Bên ngoài Đường Thanh cố tỏ ra bình tĩnh, thực ra trong lòng rất lo lắng. Đây không phải cơ thể mềm dẻo đã quen với những nốt nhạc của cậu, cơ thể này không hề có ký ức cơ bắp. Và cậu cũng đã không múa một bài hoàn chỉnh trong suốt năm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tren-giuong-bao-quan/3598275/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.