Trận đấu bóng rổ vừa kết thúc, Bạch Đồ reo hò —— bởi vì lớp thắng.
Tần Thâm xụ mặt, kéo Bạch Đồ qua: “Cậu có đi hay không?”
Bạch Đồ phủi tay vùng vẫy mấy lần. “Đi đi đi, cậu buông tay trước đã.” Bạch Đồ hất tay Tần Thâm ra.
“Lôi lôi kéo kéo, giống kiểu gì?” Bạch Đồ lẩm bẩm.
Tần Thâm vốn thả tay xuống, lại bắt lấy Bạch Đồ.
“Được đà lấn tới.” Tần Thâm cúi đầu nhìn Bạch Đồ, trong mắt mang theo chút mùi nguy hiểm.
Chỉ liếc mắt…
Bạch Đồ lại sợ.
Miệng lập tức nở nụ cười nịnh nọt: “Tớ không phải là vì sợ cậu thanh danh không tốt sao? Anh Thâm.”
Tần Thâm cười gằn một tiếng.
“Tớ không sợ.” Tần Thâm nói.
Bạch Đồ mím môi, không biết đáp lại như thế nào.
Tần Thâm thở dài, buông tay xuống, “Tớ ở trong lớp chờ cậu.”
Tần Thâm để lại câu nói này, liền trở về lớp.
Bạch Đồ không kịp nói chuyện, tiếng người huyên náo, ầm ĩ, biển người tấp nập.
Bóng lưng của Tần Thâm đập vào trong mắt Bạch Đồ.
Bước chân Tần Thâm có phần nặng nề, vạt áo đồng phục lắc lư theo tư thế bước đi.
Bạch Đồ nhìn bóng lưng Tần Thâm mãi đến khi cậu biến thành một cái chấm trắng nhỏ, sau đó biến mất.
Bạch Đồ giật mình hoàn hồn, hỏi Lý Thần Tinh: “Về lớp không?”
Lý Thần Tinh thoáng nhìn qua Bạch Đồ, lại liếc mắt nhìn bên trong sân bóng rổ, mím môi.
“Tớ… có việc, cậu đi trước.” Bạch Đồ đã nhận ra tâm sự trong ánh mắt của Lý Thần Tinh.
Muốn mở miệng hỏi thăm, dường như Lý Thần Tinh nhận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trao-tham-tinh-cho-em/976747/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.