Lần thứ hai Tần Thâm bước vào đầu con hẻm nhỏ cũ kỹ này.
Bạch Đồ không còn ngượng ngùng như lần đầu tiên trước đây nữa, trái lại rất bình thản.
Đến bên dưới lầu, Bạch Đồ thoáng nhìn qua sân thượng, “Hôm nay cậu nói cho tớ một chỗ tốt, tớ cũng dẫn cậu đến một chỗ tốt nhé.”
Bạch Đồ đứng lại, trưng cầu ý kiến của Tần Thâm.
Tần Thâm mong vô cùng.
“Được.”
Chỗ Bạch Đồ nói tới chính là —— sân thượng.
Từ nhỏ đến lớn, chỉ cần cô không ngủ được sẽ ở trên sân thượng, thỉnh thoảng có thể ngủ ở đây một đêm. Đặc biệt là đêm hè.
Nghe thấy tiếng ve kêu chợt xa chợt gần, lại đón gió mát đêm hè, ngẩng đầu nhìn ánh sao. Tuy rằng thường xuyên lác đác chẳng có bao nhiêu, nhưng lại đặc biệt có thể khiến cho Bạch Đồ an tâm, lại thêm mặt trăng càng treo cao hơn.
“Tuy không bằng ngân hạnh đại đạo, nhưng tớ cảm thấy chỗ này cũng rất quý giá.” Bạch Đồ vừa đi vừa nói.
Tần Thâm gật đầu, “Không tệ, rất yên tĩnh.”
Không nói dối, thực sự không tệ. Có lẽ xung quanh đã được Bạch Đồ quét dọn, gọn gàng, cực kỳ giống một căn nhà nhỏ, chỉ đáng tiếc là không có trần nhà, nếu không đích thực là một căn phòng.
Xung quanh trồng hoa cúc nho nhỏ, chỉ hai ba đóa nhưng tô điểm vô cùng đẹp đẽ.
Tần Thâm nằm trên cái ghế dựa để ngủ của Bạch Đồ, đặt hai tay ra sau đầu.
“Cậu rất biết sống nhỉ, nơi này vừa yên tĩnh lại vừa thoải mái dễ chịu.” Tần Thâm nhìn bầu trời chỉ còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trao-tham-tinh-cho-em/976748/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.