Tề Tĩnh không hỏi trước đó họ đã nói chuyện gì.
Hồi học đại học, thầy giáo của anh từng nói – Quy tắc đầu tiên của phóng viên là "biết nên hỏi cái gì, cũng phải biết không nên hỏi cái gì".
Điều này luôn khắc sâu trong tâm trí anh.
Hai đương sự cũng ăn ý không nói đến chuyện đó, dường như ba mươi phút trước chưa từng tồn tại. Nhưng thật ra chỉ cần quan sát kĩ một chút, có thể thấy mắt hai người đều hơi đỏ, chứng cứ tồn tại duy nhất của ba mươi phút vừa rồi. Tề Tĩnh biết vì sao đôi mắt họ lại ửng đỏ, nhưng sau khi lặng lẽ quan sát nét mặt của họ, anh biết họ đã bình tĩnh lại. Anh nhẹ nhàng cười, không nhắc đến nữa.
Bốn người trở lại cục diện ban đầu, vừa nói chuyện vừa chậm rãi uống rượu, hơn nữa tất cả đều ăn ý tập trung nói về chuyện phối âm, không nói viẹc tư.
Đảm Tử Hiền có tửu lượng cực tốt, ở bên ngoài uống một ly cốc tai cực mạnh, sau khi quay lại phòng, phục vụ mang tới hai bình rượu Champagne, cậu vẫn thản nhiên uống tiếp được.
Tề Tĩnh khẽ mỉm cười tiếp khách.
Cầu Thiên Dương vốn không thể uống, từ đầu tới giờ chỉ uống một chén. Bình rượu đặt cách xa hắn, khi hắn đứng dậy muốn lấy, Thẩm Nhạn bỗng nhiên nhẹ nhàng đưa tay lấy trước, bình tĩnh rót cho hắn một ly. Tề Tĩnh và Đàm Tử Hiền không hẹn mà cùng ngừng lại, mắt nhìn chằm chằm toàn bộ quá trình rót rượu của Thẩm Nhạn.
Bỏ qua đôi tay run rẩy vì kinh sợ đang bưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trao-quyen-duy-nhat/584782/chuong-142.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.