Trong đầu Cầu Thiên Dương phát ra tiếng ong ong.
Nước mắt người kia còn sắc bén hơn dao, đâm từng nhát từng nhát vào lồng ngực hắn. Mùi vị đắng cay, đau đớn trào dâng tới cổ họng, cảm giác tội lỗi mãnh liệt khiến hốc mắt hắn cũng đỏ lên.
"... Không còn ai... dám động tới căn nhà đó nữa." Hắn nghẹn ngào nói. "Vĩnh viễn không còn..."
Thẩm Nhạn nghe được câu này, cả người khẽ run rẩy, tiếng thở hổn hển chậm dần. Hai tay hắn buông lỏng khiến Cầu Thiên Dương ngồi phịch xuống ghế.
Trải qua sự bùng nộ tâm trạng dồn nén lâu ngày vừa rồi, Thẩm Nhạn như kiệt sức, lòng bàn chân dẫm lên vũng nước dưới mất đặt, mất hồn mất vía lùi về phía sau, yếu ớt ngồi về chỗ cũ, sắc mặt tái nhợt, mắt đỏ ửng, hai tay úp vào mặt không nói lời nào, chỉ nhẹ nhàng chà sát.
Trong toàn bộ quá trình đó, Cầu Thiên Dương ngồi im như tảng đá, cà vạt và cổ áo rối loạn, bộ dáng sa sút nhưng không chủ động chỉnh trang lại, đôi mắt vô hồn nhìn chằm chằm vào một tiêu điểm không hề tồn tại trên mặt đất.
"Năm đó... tôi đã gửi cho cậu một bức thư, cậu chưa từng mở ra, đúng không?"
Hắn bỗng nhiên thẫn thờ hỏi một câu.
Tay Thẩm Nhạn ngừng lại, vẫn im lặng.
Năm đó, hắn khóa mình trong căn nhà không còn ông nội, không nói lời nào, cũng không gặp ai, nhất là người của nhà họ Thẩm.
Rút dây điện thoại, tháo hết phần mềm SK và QQ trong máy tính, hoàn toàn khép mình khỏi thế giới, yên lặng ngắm nhìn di
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trao-quyen-duy-nhat/584781/chuong-141.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.