Anh, hiểu ý em ư?
Ừ.
Anh thật sự hiểu đấy chứ?
Ừ.
Tề Tĩnh vẫn hoàn toàn không thể chắc chắn Thẩm Nhạn có hiểu điều anh muốn là gì hay không.
Thẩm Nhạn đưa lưng về phía anh, không nhìn rõ nét mặt hắn, chỉ nhẹ nhàng vươn tay kéo anh lại, bước nhanh về phía khách sạn. Anh hốt hoảng theo sau, tất cả cõi lòng đều dán chặt vào nơi đôi bàn tay hai người giao nhau, bước chân vội vã, loạng choạng, lao đi nhanh hơn.
Khi đi qua sảnh khách sạn, nhân viên lễ tân nhìn chằm chằm bọn họ, các vị khách khác cũng nhìn sang, dường như để ý thấy họ nắm tay nhau.
Nhưng họ không quan tâm.
Đi qua hành lang khách sạn, đèn hay bên hành lang chậm rãi lùi về sau, cảm giác như choáng váng, đất trời đảo điên. Bước chân thất tha thất thểu vì men say, tay vẫn nắm thật chặt, như con thuyền bấp bênh trên mặt sông, chỉ níu chặt vào sợi dây buộc thuyền. Vào tới thang máy, tình trạng này mới dừng lại. Một lát sau, ngón cái Thẩm Nhạn chạm vào mu bàn tay anh lén lút cọ cọ, Tề Tĩnh thấy trong lồng ngực như nổi trống, tiếng trống rầu rĩ, gào thét như muốn nhảy ra khỏi ngực anh, nhảy vào lòng bàn tay hắn.
Thình thịch.
Thình thịch.
Thình thịch.
Trong không gian khép kín của thang máy, nhịp đập vang lên không rõ ràng nhưng vô cùng kịch liệt.
Mười ngón tay vô thức quấn quít lấy nhau, dùng tất cả sức lực trên cơ thể để đè nén thanh âm kia, đè nén chính mình. Nhưng chỉ vô ích mà thôi.
Cửa phòng mở ra,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trao-quyen-duy-nhat/584783/chuong-143.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.