Nghe bác sĩ nói xong, mặt tôi tái xanh như tàu lá chuối, năm đấy mới hai mươi mốt tuổi, làm gì biết chửa ngoài tử cung là gì, nghe bác sĩ bảo mổ gấp thì cũng đồng ý mổ.
Vào phòng phẫu thuật rồi, tôi vẫn căng thẳng lắm, bác sĩ phải trấn an tôi mấy câu thì tôi mới bình tĩnh hơn. Sau đó, bác sĩ tiêm thuốc gây mê, rồi tôi cũng dần lịm vào giấc ngủ. Tôi không biết cuộc phẫu thuật kéo dài bao nhiêu phút nhưng lúc tôi tỉnh dậy không thấy ai trong phòng cả. Tôi khẽ cựa mình, một cơn đau kéo đến, không phải đau bụng nữa mà đau do vết mổ. Đúng lúc đó cô y tá cũng đi ngang qua nói:
- Ơ kìa, em mới phẫu thuật xong, nằm yên một chỗ thôi.
- Dạ vâng ạ.
Nói xong tôi mới hỏi bác sĩ chửa ngoài tử cung là thế nào thì bác sĩ nói chửa ngoài tử cung là tình trạng trứng sau khi thụ tinh lại làm tổ và phát triển ở một vị trí khác ở bên ngoài buồng tử cung của người mẹ. Nói thế thì dù thế nào đi nữa tôi và Quân cũng từng có một đứa con sao? Chẳng biết sao tự nhiên lòng tôi quặn thắt lại, một nỗi chua xót dâng lên. Dù có thế nào đi nữa thì đây cũng là đứa con đầu tiên của tôi. Thế rồi, vô thức nước mắt theo đó cũng tuôn rơi. Tôi thương đứa con bé bỏng chưa thành hình của mình, thương quá mà không thể làm gì khác được. Có lẽ đứa bé đến nhưng cũng là câu trả lời cho việc tôi và Quân đã hết duyên. Trái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trao-phan-doi-tinh/227257/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.