Trong nhất thời tôi đứng ngơ ngẩn, nghe những lời này suýt chút nữa đứng không vững. Tôi nhìn cô gái kia, đỏ mặt tía tai nói:
- Bà nói linh tinh gì đấy?
- Linh tinh sao? Cả khoá đang đồn cô bỏ học theo trai kia kìa?
Lời cô gái kia nói như sét đánh ngang tai tôi vậy, bảo sao từ lúc bước tới cổng trường ai cũng nhìn tôi một cách khó hiểu. Tôi bước đi vào lớp mà lòng mang theo nỗi run sợ. Tô bước chân lên tới cầu thang tầng 2 thì mọi người đã nói với nhau, từng âm thanh tôi nghe rõ mồn một:
- Ê mày, con Vân lớp A kìa, nghe đồn bán trinh cho đại gia đó.
- Á đù! Tưởng con đó ngoan hiền thế nào. Hoá ra cũng chỉ là cáo già giả danh nai tơ.
-Ừ, đúng là nhìn bên ngoài không đoán được bản chất con người.
- Mai mốt bầu ễnh ra thì đi học cái quằn què gì nữa.
- Sao tao ghét mấy đứa như nó thế, bán rẻ thân mình, con người mất nhân cách.
Tôi bước đi một bước, tụi nó hết đứa này tới đứa khác chỉ trỏ rồi buông lời cay đắng. Tôi lúc đó chỉ cảm thấy nhục nhã muốn tìm cái hố chôn mình. Nghĩ cũng ấm ức, chúng nó làm sao biết những gì tôi đã trải qua. Làm phụ nữ, ai cũng mong ước có một người để yêu và người đó cũng yêu mình, hạnh phúc nhất cũng chính là được sống cùng người đó đến đầu bạc răng long. Chẳng ai muốn làm tình nhân trong bóng tối làm gì cho khổ, người ta chưa trải qua hoàn cảnh của mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trao-phan-doi-tinh/227256/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.