Mẹ tôi cần 9 tháng để hình thành nên trái tim tôi. Vậy mà anh chỉ cần một câu nói là có thể khiến nó tan vỡ ra thành trăm mảnh. Tôi nhìn anh, một từ “đau” không tả xiết. Nơi lồng ngực như có ai đó bóp chặt lại, nhiều lúc chỉ ước có thể xem được trái tim này chứa gì mà đau đến thế. Tôi từ từ lên tiếng:
- Anh quên em cũng được…hoặc giả vờ quên em cũng được. Nhưng em xin anh, xin anh trả lại con cho em.
Quân nghe tôi nói xong liền nhíu mày hỏi:
- Con???
- Phải…giữa chúng ta có một đứa con Quân ạ. Thằng bé được 6 tháng tuổi rồi.
Tôi cứ ngỡ sau khi nghe tôi nói thế thì ít nhiều thái độ của anh sẽ thay đổi. Nhưng không…anh vẫn lạnh lùng nhìn tôi mà trả lời:
- Làm sao tôi có thể tin được cô?
- Anh có nhất thiết tàn nhẫn với em vậy không?
- Là ai tàn nhẫn với ai?
- Em…
Nói xong Quân xoay người bước đi tiếp, tôi vội vàng chạy đuổi theo Quân nhưng bị vệ sĩ của anh ngăn lại. Tôi cố gắng gọi tên anh, gọi tới khàn cổ nhưng cũng vô ích. Cuối cùng Phong là người xuất hiện trước mặt tôi, tôi ngạc nhiên nhìn Phong:
- Anh Phong? Sao anh lại…???
- Đi theo anh.
Nói rồi Phong kéo tay tôi vào trong quán bar. Bảo vệ định ngăn tôi lại thì Phong giơ ra chiếc thẻ VIP rồi nói:
- Cô gái này là của tôi.
Vào trong quán bar, Phong nắm tay tôi kéo thẳng lên tầng 2 chỗ Quân ngồi. Lúc này tôi thấy một cô gái đang ngồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trao-phan-doi-tinh/1053426/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.