Trong khoảnh khắc, trời đất như tối sầm trước mặt tôi. Nhìn hình ảnh cu Chin bị người ta bế đi, đáy lòng thê lương nói không thành lời. Có ai hiểu cảm giác của tôi lúc này, trái tim quặn thắt đau không từ nào diễn tả nổi. Cuộc đời của tôi trôi qua chưa bao giờ là dễ dàng. Tôi chỉ ước có một cuộc sống bình thường bên con cũng khó đến vậy sao? Lúc này tôi mới hiểu rời xa người mình yêu đến điên dại cũng chẳng bằng cái cảm giác lúc này.
Đêm đó, là một đêm rồi tệ nhất trong cuộc đời tôi. Tôi lang thang trên từng con đường của Sài Gòn, từng giọt mưa nặng hạt rơi xuống hoà cùng từng giọt nước mắt đến mặn chát và đắng ngắt cả cõi lòng. Tôi đưa mắt nhìn xung quanh, tôi gọi tên con trong vô vọng, tìm con tìm ở nơi đâu? Tôi không biết mình đi được bao lâu, cho tới khi tiếng Phong và chị Huyền cùng vang lên.
- Vân, về nhà đi em.
Tôi quay người lại nhìn hai người, vừa khóc vừa nói:
- Em phải đi tìm con em. Thằng bé chắc giờ này đang khát sữa lắm.
Phong kéo tay tôi lại, anh dõng dạc nói:
- Vân, em bình tĩnh nghe anh nói này. Cảnh sát cũng đang tìm con em. Anh cũng đã cho người tìm thằng bé. Em ra đường thế này cũng không giải quyết được gì cả. Tốt nhất em hãy về nhà nghỉ ngơi rồi đợi tin từ mọi người có được không?
Tôi lắc đầu nhìn Phong, rồi cả Phong và chị Huyền cùng nói tôi thì tôi mới bình tĩnh lại được hơn. Về đến phòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trao-phan-doi-tinh/1053425/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.