Đến bệnh viện, bác sĩ khám tôi mở được 3 phân. Sau hơn một giờ đồng hồ quặn quại với từng cơn đau như gãy từng chiếc xương sườn thì cuối cùng tôi cũng được lên bàn đẻ. Cũng may trời thương nên chỉ cần rặn vài hơi là con tôi chào đời. Nghe được tiếng khóc đầu tiên của con, bao nhiêu nhọc nhằn tan biến, thay vào đó là niềm hạnh phúc vô bờ. Bác sĩ nói to:
- Bé trai nặng 3,5kg nhé. Trộm vía kháu khỉnh, trắng hồng. Em đặt tên cho con là gì chưa?
- Dạ…Phạm Minh Đức
Bác sĩ gật đầu mỉm cười rồi cắt rốn, mặc quần áo cho con. Sau khi mọi thứ xong xuôi thì chị y tá mới hỏi:
- Bố của bé đâu em? Để chị gọi bố vào đón bé.
Nghe chị y tá nói thế mà sống mũi tôi bắt đầu cay cay. Nghĩ lại những người phụ nữ ngoài kia được chồng dẫn đi mà tôi lại thấy tủi thân vô cùng. Tôi cố gắng nén lại cơn đau đáp:
- Dạ…bố bé bận chị ạ. Em có một người chị bên ngoài chờ, chị gọi chị ấy giúp em.
Người y tá thấy vậy cũng không hỏi gì thêm mà nhìn tôi với ánh mắt đầy cảm thông. Một lúc sau tôi được đẩy về phòng sau sinh. Chị Huyền lúc này bế cu Chin trên tay cũng đặt bé xuống bên cạnh tôi:
- Cho con ti sữa non đi em.
- Dạ vâng chị.
Tôi nhìn từng đường nét trên khuôn mặt con, tôi lại nhớ đến Quân khi ngủ say. Con giống anh…giống như đúc một khuôn, không lẫn đâu được! Tôi ôm con trong lòng, những giọt nước mắt hạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trao-phan-doi-tinh/1053424/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.